Chương 47: Âm Ty Quân

Binh lính vung cao vũ khí, nhìn những gương mặt quen thuộc đã từng cùng nhau túm tụm cười đùa, giờ đang yếu ớt quỳ rạp trên đất kêu oan, van xin tha mạng.

Thế nhưng lưỡi đao sắc lạnh vẫn là chém xuống...

Chiến tranh là thế, nó không phải một bản anh hùng ca được ghi chép trong trang sách, nó là hiện thực tàn khốc nơi con người phải không ngừng tranh đấu, giành giật từng cơ hội sống nhỏ nhoi cho mình.

Hoặc là gϊếŧ hoặc là bị gϊếŧ, nơi này vốn không có chỗ cho nhân từ, bao dung. Bởi vì sự thánh thiện ngu ngốc của ngươi đối với quân thù có thể phải dùng mạng sống hàng vạn đồng đội ngươi đánh đổi.

Rất nhanh nội gián Hắc Tộc đã hoàn toàn bị giải quyết, thêm trùng đàn bị Tiểu Nhị xử lý, vậy mà vẫn có gần ngàn binh sĩ bị cắn rơi vào hôn mê. Chỉ có thể tạm thời sắp xếp chờ sáng mai Tiểu Tam đưa quân y đến cứu chữa.

Đêm nay không khí ngột ngạt lạ thường, như báo hiệu điềm không lành sắp tới.

Tiểu Cửu chỉ huy tướng sĩ dọn dẹp doanh trại, nhịn không được lén nhìn về hướng Tiểu Nhị bị đặt nằm giữa đống xác những tên nội gián, chuẩn bị kéo ra ngoài vứt bỏ. Hắn cố hết sức luôn tay luôn chân để kiềm chế bản thân không mạo muội xông đến, nhưng không cách nào kìm được đau xót trong lòng trào dâng.

Nhị ca, ngươi đã trả giá cho tội lỗi của mình rồi, vậy còn thân tình bao năm qua chúng ta chân tâm bỏ ra ai đến trả...?

Đã hẹn đồng sinh cộng tử, ngươi lại đi trước một bước, đường Hoàng Tuyền có phải rất đơn độc không...

Như đoán biết được tâm ý của Tiểu Cửu, quân sư nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn thì thầm.

"Đưa Tiểu Nhị đến bên cạnh Tiểu Thất đi. Vương gia chưa đưa ra phán quyết thì hắn vẫn là nhị thị vệ trong quân.

Hắn vẫn chưa chết, nhưng đời này rất khó tỉnh lại. Ta đã cố hết sức..."

Tiểu Cửu xúc động đến không nói nên lời chỉ có thể trong lòng cảm kích.

Đủ rồi, vậy là đủ rồi, hắn chỉ cầu mong huynh đệ được nhập thổ vi an, không phải phơi thây hoang dã làm cô hồn dã quỷ. Dù đời này Tiểu Nhị không bao giờ tỉnh lại cũng không sao, để y rời khỏi thế gian nhiễu nhương, sống trong mộng cảnh an lành suốt kiếp, với y có lẽ là kết thúc tốt đẹp nhất rồi.

Không khí đè nén bao phủ doanh trại còn chưa kịp tan đi, phía chân trời tử khí như lốc xoáy cuồn cuộn dâng lên, che khuất cả trăng sao, tiếng chuông gọi hồn từ nơi xa xăm theo làn âm phong vang vọng tới.

Từng hồi chuông kéo dài, u uất, thê lương dễ dàng xâm nhập vào đầu óc những binh lính vừa bị cuộc ác chiến với đám trùng độc vắt cạn tinh thần. Nhồi nhét vào trí óc họ những ảo ảnh mà họ lo sợ nhất.

Có người thấy phụ mẫu mất đi, có người thấy thê ly tử tán, có người thấy bản thân bỏ xác nơi chiến trường...

Binh lính như bị sức mạnh vô hình nào đó khống chế, 2 mắt sòng sọc xem đồng bạn thành kẻ thù, điền cuồng lao vào nhau. Rất nhanh quân doanh lần nữa lâm vào hỗn loạn, trận thế vừa ổn định lại có xu hướng vỡ tan tành.

Tĩnh Vương là người đầu tiên nhận ra tiếng chuông có vấn đề, y lập tức phi thân lên đài cao, không do dự mà cầm lấy dùi cui đánh vang hồi trống thúc quân.

Thùng! Thùng! Thùng! Thùng! Thùng!

Tiếng trống ầm ầm như nhịp hành quân vang dội tứ phía, từng bước hùng hồn tiến thẳng về phía trước, mang theo luồng chính khí hạo nhiên xua đi hết hắc ám âm tà.

Chuông kéo dài không dứt, trống ầm vang không dừng, sinh tử cách biệt chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Trái tim quân nhân chưa bao giờ từ bỏ chiến đấu, máu huyết họ sôi sục lên, hòa theo nhịp trống mà cuộn trào, chiến ý không ngừng ra sức chống lại ảo cảnh trong đầu.

Bên dưới Tiểu Nhất, Tiểu Cửu cũng không chậm trễ, nhanh chóng phá tan lều trại làm vật liệu, tạo ra những đống lửa cao ngút trời hình thành trận pháp thuần dương bao trùm toàn doanh trại. Có lớp phòng hộ từ trận pháp, tử khí chỉ có thể tụ tập kín kẽ xung quanh doanh trại mà không cách nào xâm nhập.

Hồi trống lệnh vừa dứt, binh lính trúng độc đồng loạt phun ra máu đen rồi ngã xuống. Giữa đống nhầy nhụa nhìn kỹ sẽ thấy con cổ trùng béo múp đang mấp máy như rất không cam lòng.

Thì ra bên trong thi thể nội gián Hắc Tộc ẩn chứa vô số ấu trùng Khống Tâm Cổ, khi có hiệu lệnh từ cổ vương chúng bộc phát ra ngoài, âm thầm xâm nhập khống chế tâm trí vật chủ.

May mắn là tướng sĩ trúng cổ thời gian chưa lâu, cổ trùng chưa kịp hoàn toàn nắm quyền khống chế, lại được Tĩnh Vương kịp lúc dùng âm công làm nhiễu loạn mệnh lệnh từ cổ vương, mới lôi được nửa cái mệnh của họ từ Quỷ Môn Quan trở về.

Tiếng chuông tạm thời bị tiếng trống đánh bật ra nhưng Vương Nhất Bác biết địch nhân chắc chắn sẽ không dừng lại. Thứ y phải làm lúc này là tranh thủ từng giây từng phút quý báu chuẩn bị nghênh chiến.

"Tiểu Nhất, Tiểu Cửu, Từ Hải Thọ.

Lập tức tổ chức dời tất cả binh lính bị thương ra ngoài, châm lửa thiêu hết tử thi và cổ trùng"

Giữa doanh trại liệt diễm phừng phực thiêu đốt, Khống Tâm cổ quằn quại rồi hóa thành tro tàn, đám binh lính vừa trải qua thập tử nhất sinh nhìn khói lửa mờ mịt thở ra một hơi.

Bất an trong lòng chưa từng biến mất, như móng mèo liên tục cào cấu ruột gan. Bản năng sinh tồn muốn họ quay đầu trốn chạy, nhưng ý chí kiên định của quân nhân giữ họ vững vàng đối mặt.

Tiếng chuông càng lúc càng rõ, chứng tỏ tốc độ của địch nhân rất nhanh, đã đến rất gần rất gần. Bên ngoài tử khí bịt kín toàn bộ tầm nhìn, hệt như quái thứ khổng lồ đang há to cái miệng đen ngòm chờ đợi con mồi tự chui đầu vào rọ. Thứ ẩn giấu trong màn sương chết chóc kia là gì? Bọn họ phải làm sao đây?

Tiểu Cửu biết tình thế không ổn, quỳ xuống dè dặt bẩm báo.

"Vương gia, nơi này đơn sơ không thể cố thủ, chúng ta nên lui về thành quan. Xin ngài cùng quân sư đi trước, chúng thuộc hạ sẽ chặn hậu phía sau..." Kẻ địch có chuẩn bị mà đến, người đông thế mạnh, thủ đoạn hiểm ác. Quân ta vừa trúng ám chiêu, 1 vạn quân tổn thất gần một nửa. Trận đối chiến này định sẵn thập tử nhất sinh.

Nếu vương gia, quân sư có gì bất trắc Đại Thuận khác nào cá nằm trên thớt cho kẻ thù mặc sức xâu xé?

Tĩnh Vương nhìn Tiểu Cửu, cái nhìn lạnh đến mức khiến hắn im thin thít cúi đầu, tất cả lý lẽ dự định đem ra thuyết phục vương gia đều nuốt lại vào bụng.

Rút lui sao...

Bỏ rơi 4 ngàn thương binh cùng hơn 3 vạn tù binh tự sinh tự diệt?

Dùng xương máu 6 ngàn tướng sĩ trải đường để an toàn trở về thành?

Tình thế hiện tại y là người rõ ràng nhất, chưa đến sáu ngàn binh lính lại muốn thủ doanh quả là chuyện cười.

Thế nhưng y là thống soái tam quân, là thân vương đương triều, mạng của mỗi một người dân Đại Thuận, từng tấc đất non sông đều thuộc trách nhiệm mà y phải bảo vệ.

Nếu hôm nay y vì mạng sống của mình mà hy sinh 1 vạn tướng sĩ, thì ngày mai y cũng sẽ vì cùng lý do mà cắt đất, nhường thành, đẩy ngàn vạn con dân Đại Thuận ra làm vật tế. Vậy thì sinh mệnh vô dụng này giữ lại có ích lợi gì?

Tĩnh Thân Vương vận dụng nội lực, tiếng nói vao trùm cả quân doanh.

"Tướng sĩ toàn doanh nghe lệnh.

THỦ DOANH!"

TUÂN LỆNH!!!!

Tiếng hô chấn thiên của binh sĩ trong đó còn ẩn chứa niềm cảm kích.

Binh lính trên chiến trường bước giữa lằn ranh sinh tử, họ thậm chí có thể ngửi thấy mùi của sự nguy hiểm len lỏi trong không khí, từ lâu họ đã chuẩn bị cho mình tâm thái sẵn sàng xả thân. Bởi vì trong quân địa vị và vai trò của bọn họ là thấp nhất, hy sinh vì lợi ích toàn cục là trách nhiệm cũng là vinh dự, họ chưa bao giờ có suy nghĩ oán than.

Vậy mà chủ tướng của họ, người có thân phân cao quý như thế, thay vì hưởng thụ quyền lợi được bảo vệ, lại lựa chọn đứng lên tiền tuyến hiểm nguy, cùng họ kề vai sát cánh tử chiến đến cùng...

Họ không sợ chết cũng không mộng làm anh hùng, lúc này đây họ chỉ muốn vì vương gia, vì quân sư, vì đồng đội mà xông lên quyết chiến với quân thù. Huynh đệ của họ bị trọng thương không thể chiến đấu, vậy thì mỗi người họ sẽ gϊếŧ gấp đôi gấp ba, gϊếŧ thêm cả phần của huynh đệ nữa.

Tĩnh Vương đưa mắt nhìn 1 vòng, rất hài lòng khi cảm nhận được chiến ý đã xua đi hết u ám còn sót lại.

Y dõng dạc hạ đạt mệnh lệnh điều binh khiển tướng.

"Tiểu Cửu, Tiểu Nhất, Từ Hải Thọ nghe lệnh."

"Có mạt tướng!"

"Từ Hải Thọ ngươi dẫn tiểu đội tra xét toàn doanh trại, thu thập hết tất cả vật liệu dễ cháy và có thể sử dụng tăng cường phòng ngự về đây.

Tiểu Cửu ngươi chia binh lính thành từng tiểu đội, phụ trách các cơ sở phòng ngự có sẵn của quân doanh. Còn lại tập trung tạo bẫy lửa, hào lửa bên ngoài.

Tiểu Nhất ngươi tự mình lên trước dò thám tình hình địch nhân..."

Tĩnh Vương đắn đo vài giây, y hít sâu một hơi mới tiếp tục nói.

"Tuyển chọn 1 đội 10 người có thuật kỵ mã tốt nhất hộ tống quân sư trở về thành quan an toàn. Nhớ kỹ, không thể để quân sư xảy ra bất kỳ sơ suất nào..."

Lời còn chưa nói xong bên tai 4 người đã vang lên giọng nói từ tính trầm trầm, không khó nghe ra chủ nhân của nó đang trong trạng thái cực kỳ tức giận.

"Ồ? Vương gia đây là đang nghi ngờ năng lực của Nhiễm hay cảm thấy bổn quân sư vướng bận không xứng phò tá ngài?"

Khỏi phải nói, cả 4 người cùng lúc bị lãnh khí va chạm, thân thể theo phản xạ run run. 3 người đang quỳ thấy bão táp mưa sa sắp đổ bộ có lòng giải vây cho vương gia nhưng gan không đủ, chỉ có thể lấm la lấm lét trao đổi ánh mắt "ta hiểu, ngươi hiểu, chúng ta đều hiểu" rồi im lặng lui xuống dùng tốc độ nhanh nhất phối hợp chấp hành nhiệm vụ.

Hầy, phu thê đầu giường cãi cuối giường hòa, chuyện này vương gia ngài chỉ có thể tự làm tự dỗ thôi.

Khi chỉ còn lại 2 người Tĩnh Vương mới nghiêm giọng lên tiếng.

"Chiến. Trở về đi. Đây là lệnh."

Tiêu Chiến nhìn biểu hiện lạnh lùng nghiêm nghị của tiểu bạn trai đến giả vờ sợ sệt cũng lười làm, mở miệng chẳng cần kiêng nể gì.

"Vương gia ngài nhầm lẫn rồi?

Đứng trước mặt ngài là Bắc Đường Mặc Nhiễm quân sư Đại Thuận chứ không phải Tiêu công tử yếu đuối bệnh tật, tay trói gà không chặt. Chống lệnh là tử tội nhưng lâm trận bỏ trốn lại là tội tru di. Ngài đây là muốn Nhiễm trở thành kẻ hèn nhát, bất nhân bất nghĩa, ô danh sử sách tiếng xấu muôn đời sao?" A a a tức chết hắn. Cứ mỗi khi có nguy hiểm là tên ngốc này lại đẩy hắn ra xa, tự mình đối mặt. Nam chủ không tự ngược thân mình và sẵn luôn ngược tâm người khác thì không sống được sao?

Này là bệnh, phải chữa!

Vương Nhất Bác bất lực thở dài, y biết tiểu sư đệ của y ngoan cường, bướng bỉnh vô cùng, nếu y ép buộc hắn hắn sẽ tự mình tìm chết, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên giải.

"Chiến. Nghe ta nói.

Hướng đó là quốc thổ Đại Thuận, ở đó có hàng vạn gia đình, hàng vạn bá tánh vô tội chỉ mong cầu cuộc sống yên ổn, thái bình. Kể từ lúc đệ gia nhập đại quân viễn chinh đó đã là trách nhiệm mà đệ phải bảo vệ. Sinh mạng của đệ không còn do đệ tùy y quyết định, mạng của quân nhân thuộc về chiến thắng sau cùng.

Chiến, tướng sĩ ở quan thành cần người lãnh đạo, có đệ Đại Thuận mới có hy vọng..."

"..." Hy vọng cái méo chứ hy vọng. Muốn ca ngoan ngoãn sống thì tên ngốc nhà ngươi đừng có chết. Tưởng ca sống qua 2 kiếp, buff thêm 90 điểm trí lực mà nhìn không ra ngươi còn có chuyện giấu giếm sao. Đuổi ca đi cho ngươi ở đây thoải mái chết phải không?

"Vương gia, giờ phút sinh tử cận kề ngài còn không thành thật với ta được sao?

Tĩnh Vương mà ta biết uy phong khí phách, trấn tĩnh quyết đoán, anh dũng thiện chiến...không phải loại người thiếu tự tin, khó khăn sẽ nhục chí, làm việc sợ trước sợ sau thế này. Là ta trước giờ nhìn nhầm ngài rồi?"

Vương Nhất Bác bất ngờ bị lời khen đánh úp không kịp trở tay, trừ những lời xu nịnh giả dối trước đây tiểu sư đệ thường treo bên miệng thì đây là lần đầu tiên hắn thật lòng khen ngợi y.(Lần trước y ra sức nhiều nhiều như vậy hắn cũng chẳng khen y lấy một câu...)

Thật là...có chút không quen...lại có chút phấn khởi trong lòng...

Chiến, đệ biết không, Tĩnh Vương khi ở trước mặt đệ cũng chỉ là một nam nhân bình thường lo được lo mất.

Lo bản thân ngu ngốc không biết cách làm đệ vui vẻ, lo một lúc nào đó đệ chuyên chú vào người khác không còn để ý đến ta, càng lo đệ vì ta mà bị cuốn vào nguy hiểm...

Chiến, đời này ta chỉ có một điểm yếu duy nhất, chính là đệ. Nếu đến đệ ta còn không bảo vệ tốt thì nói gì đến vạn dặm giang sơn?

Tĩnh Vương quay mặt đi, che giấu nhu tình mật ý tràn ra nơi đáy mắt, nghiêm trọng cất lời.

"Chiến, đã từng nghe nói đến Âm Ty quân?"

"Âm Ty quân?

Ngươi là muốn nói đến đội quân bách chiến bách thắng từng xuất hiện ở Đại Mạc mấy trăm năm trước?

Theo thư tịch miêu tả những chiến binh này đến từ một bộ tộc thần bí, trông bề ngoài họ không khác gì quái vật, lại còn không biết đau, không sợ chết, có sức lực phi thường đủ lấy một địch trăm.

Đội quân này chuyên tấn công vào đêm tối, nơi chúng đi qua đều hóa thành địa ngục, không còn ai sống sót, gà chó cũng không tha. Cái tên Âm Ty cũng từ đó mà ra.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã dễ dàng diệt sạch toàn vùng, ép các bộ tộc khác phải hợp lại với nhau để chống đỡ, cũng là khởi đầu cho Phiên Quốc bây giờ.

Nhưng kỳ lạ nhất là Âm Ty quân đang trên đà thắng như vũ bão lại đột ngột biến mất. Có người nói bọn họ nghịch thiên bị thần trách phạt, cũng có tin đồn do sợ hãi trước đại quân liên minh các bộ tộc nên trốn chạy.

Lý do gì đi nữa truyền thuyết về Âm Ty quân chỉ được ghi chép trong dã sử, có thể là câu chuyện tưởng tượng hoặc thổi phồng của dân chúng, độ chính xác khó mà phán đoán. Dù sao nếu thật sự tồn tại đội quân hùng mạnh đến như thế, ta nghĩ thiên hạ đã không có ngày thái bình."

Tĩnh Vương nhìn xa xăm, khổ sở đáp lời.

"Âm Ty quân không phải truyền thuyết, nó thật sự tồn tại, sức mạnh của nó còn vượt xa những gì thư tịch ghi chép.

20 năm trước chúng bất ngờ xuất hiện trong vương thành Phiên Quốc, số lượng chưa đến một nghìn quân.

Vậy mà chỉ mất vài canh giờ đã vượt qua phòng ngự tường đồng vách sắt của hoàng cung, đánh tan 5 vạn cấm vệ quân tinh nhuệ, xông vào tận tẩm cung của quốc vương. Ép quân chủ Phiên Quốc ngay trên long sàn phải hạ chỉ công bố với thiên hạ hoàng hậu bị hoàng phi đến từ Bạch Tộc ghen ghét hãm hại, xử tử nhị hoàng tử và hoàng phi, đồng thời lập đại hoàng tử Triệu Khắc thành thái tử.

Sau đó đội quân này cùng hoàng hậu như bốc hơi, không để lại bất kỳ dấu vết nào.

Mà vị mẫu nghi kia chính là thánh nữ đời trước của Hắc Tộc.

Một đám quái vật tồn tại trong bóng tối luôn nhìn chằm chằm, bất kỳ lúc nào cũng có thể nhảy bổ vào người ai có thể kê cao gối ngủ? Nếu bọn chúng không chỉ có ngàn người mà là vạn người thậm chí trăm vạn, ngàn vạn thì chuyện gì sẽ xảy ra?

Ám vệ và mật thám các nước những năm qua không ngừng bị phái đi thăm dò nhưng đều bật vô âm tín. Tương truyền rằng bọn chúng chỉ xuất hiện khi Hắc Tộc có họa diệt tộc. Qua nhiều năm như vậy chuyện này đã không còn ai nhắc đến. Không ngờ, chúng ta lại gặp được..."

"Huynh muốn nói địch nhân là Âm Ty quân?"

"Tiếng chuông kia là pháp bảo điều khiển Âm Ty binh, tin tức này chỉ có quốc quân các nước biết đến, tuyệt không thể giả mạo.

Chiến, đệ chính là hy vọng cuối cùng của Đại Thuận, đệ nhất định phải sống. Ngay khi ta thu hút sự chú ý của địch nhân đệ phải lập tức thoát thân có hiểu không?" Đó là cơ hội duy nhất để trốn thoát, đệ nhất định phải bình an vô sự. Còn phía sau hãy để ta che chắn thay đệ...

Tĩnh Vương chờ mãi vẫn không nghe thấy câu trả lời y mong muốn, quay lại nhìn thì thấy Tiêu quân sư đã ngồi sụp xuống nền đất miệng không ngừng lẩm nhẩm phân tích.

Không đúng, không đúng, không đúng.

Thánh nữ đời trước nhập cung nói không có ý đồ ai tin, giờ chuyển sang công khai phò tá thái tử Triệu Khắc tạo phản, lại sai khiến Lý Bình Nhi mai phục nhiều năm trong Bàng phủ, còn âm thầm sắp xếp mấy trăm mật thám xâm nhập quân đội Đại Thuận. Nội bộ Tần phủ, Tĩnh vương phủ, quan thành thậm chí hoàng cung...đều có dấu vết của Hắc Tộc.

Dã tâm của chúng hữu mục cộng đổ, đến người qua đường còn biết, chúng chỉ hận không có cách nào một hơi nuốt toàn bộ thiên hạ.

Thế thì lý nào mèo chê mỡ, đã xông tới tận long sàn, cơ hội soán ngôi ở ngay trước mắt còn nhẫn nhịn bỏ qua?

So với việc chờ thái tử trưởng thành rồi phò tá hắn đăng cơ thì việc đứng phía sau tiểu hoàng đế bù nhìn mặc sức thao túng triều cương càng xứng với dã tâm, bá mộng bao năm của Hắc Tộc. 20 năm là khoảng thời gian quá dài, khả năng xuất hiện biến cố lớn vô cùng, ai lại ngu đến mức lựa chọn đặt cược tâm huyết cả đời vào tương lai không xác định?

Tộc trưởng Hắc Tộc là kẻ ngu sao?

Không phải.

Vậy nên thứ duy nhất đủ quan trọng để làm cục diện biến đổi bất ngờ, khiến Hắc Tộc phải im hơi lặng tiếng, "ngoan ngoãn" tiếp tục ẩn nấp từng ấy năm chỉ có thể là nguồn chiến lực lớn nhất mà chúng dựa vào: Âm Ty quân.

Vạn vật trên đời vốn tương sinh tương khắc, phàm vật gì cũng có nhược điểm và cách khắc chê, càng huống chi thứ tà ma ngoại đạo, tồn tại của nó là nghịch thiên nên sẽ càng chịu nhiều ước chế.

Tại sao Âm Binh luôn biến mất đột ngột và suốt nhiều năm mới hiện thế một lần? Là do đại giới phải trả để chế tạo và sử dụng chúng quá lớn hay là do chúng có nhược điểm chí mạng phải che giấu nên luôn ẩn thân?

Nói như vậy, bí ẩn này chính là sinh môn duy nhất của chúng ta?

Nghĩ đi Tiêu Chiến, mạng sống của tất cả mọi người phụ thuộc vào phán đoán của ngươi. Suy nghĩ nhanh nào. Sắp hết thời gian mất rồi...

...

Tiêu quân sư tập trung suy nghĩ đến mức hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Tất cả buff trí lực từ hệ thống đều bị hắn cưỡng chế cùng lúc sử dụng, trí não căng tối đa, đến từng chi tiết nhỏ nhất đều bị hắn không ngừng lặp đi lặp lại phân tích. Tuy hiện tại thân thể hắn đã không phải ma bệnh 30 điểm sức mạnh như trước, nhưng vẫn không chịu nổi hắn quá độ dày vò.

2 mắt hắn nhắm nghiền, tay hắn vô thức liên tục tự đập mạnh vào đầu, một dòng máu đỏ tươi từ mũi chảy ra khỏi mặt nạ, dù dưới ánh sáng lập lòe của lửa trại vẫn chói mắt lạ thường.

Vương Nhất Bác triệt để mất bình tĩnh, tim y như bị trăm ngàn mũi giáo cùng lúc đâm vào, xé nát. Y hoàn toàn bỏ mặc thân phận và hoàn cảnh hiện tại, quỳ xuống ôm chặt lấy tiểu sư đệ không ngừng cầu xin.

"Chiến, Chiến. Xin đệ. Xin đệ. Đừng hành hạ bản thân mà. Dừng lại, mau dừng lại..."

Tiêu Chiến bị tiếng gọi thân thuộc lôi trở lại hiện thực, cả người hắn ướt sũng như vừa bước từ dưới nước lên, sức lực hoàn toàn bị rút sạch chỉ có thể dựa vào Tĩnh Vương chống đỡ mới không ngã sấp xuống.

Hắn ngước lên nhìn y, ánh mắt không còn lấp lánh như trời sao mà chỉ còn một mảnh mơ hồ, mờ đυ.c.

"Bác...ta phải ở lại"

Vương Nhất Bác không lại tiếp tục cưỡng ép, trong thoáng chốc vừa rồi y thật sự nghĩ rằng Tiêu Chiến sẽ bỏ lại y mà biến mất...

Lòng y rất rõ ràng y khao khát có hắn cạnh bên, mãnh liệt đến mức chỉ cần lý trí có chút lơ là thì bản năng liền trỗi dậy ham muốn đem hắn dung nhập vào cốt tủy. Dù là cùng trời - cuối đất thậm chí A Tỳ địa ngục cũng phải kéo hắn theo cùng.

Sinh đồng sinh, tử đồng tử, sinh tử tướng tùy...

"Được. Cùng nhau"

Ta có cách...tin ta...chúng ta sẽ không chết...

...

Tiếng chuông triệu hồn cuối cùng cũng dừng lại, địch nhân đã đến ngay bên ngoài doanh trại, trong làn tử khí mờ ảo lũ lượt ẩn hiện những thân hình biến dạng quái dị như quái thú đến từ địa ngục đã hoàn toàn dâng hiến linh hồn cho hắc ám.

Hắc Sắt ngồi trên kiệu 4 người khiêng, nhìn thấy ánh sáng nơi quân doanh xuất hiện trong tầm mắt, cảm giác bất an trong lòng lão càng thêm lớn dần.

Tất cả nội gián trong quân Đại Thuận mà lão hao tâm tổn trí bồi dưỡng cùng lúc mất đi liên hệ,

đến mệnh cổ dùng khống chế tên nghiệt súc kia cũng đã chết, kế hoạch nội ứng ngoại hợp chuẩn bị bao năm vậy mà bị phá nát trong phút chốc.

Là ai, rốt cuộc là ai có năng lực hóa giải cổ trùng? Chẳng lẽ Đại Thuận ẩn giấu người Bạch Tộc?

Không thể nào.

Cổ trùng của lão đều thông qua cổ vương điều khiển. Đừng nói Bạch Tộc đã bị lão diệt tộc chỉ còn vài con cá nhỏ lọt lưới, dù là thời kỳ toàn thịnh chúng cũng không cách nào phát hiện được.

Bá mộng đã ở gần như vậy lão không hề ngần ngại rút cạn máu tộc nhân nuôi cương cổ. Âm Binh chỉ tồn tại 7 ngày thời gian, lão cần thu nạp thêm nhiều binh lực nhất có thể.

Thế nhưng trước khi tiến công lão đã kích hoạt trùng nhân gài sẵn, đáng ra bây giờ 3 vạn Tần gia quân đã trúng phải độc trùng mặc lão thỏa sức chế tạo con rối, tại sao chúng vẫn còn sinh long hoạt hổ?

Nơi này có vấn đề.

Có 5000 Âm Binh và cổ vương trong tay dù mai phục 10 vạn binh lực cũng không làm khó được lão. Đám tàn binh này nếu không thể cho lão sở dụng chi bằng gϊếŧ hết, oán khí, máu tươi sẽ khiến Âm Binh thêm mạnh mẽ.

Hắc Sắt quyết ý, cỗ kiệu đi đầu mở đường tới cổng quân doanh, thế nhưng cảnh tượng trong đó lại làm lão choáng váng.

Cả sân doanh trại trống trơn chỉ có mấy đống lửa cao ngút trời, chẳng có lấy một chỗ ẩn núp nói gì đến mai phục.

Mùi rượu nồng nặc lan tỏa trong không khí, vừa tới gần đã sặc vào mũi.

Binh lính say xỉn nằm la liệt ra cả ngoài cửa doanh, kẻ còn đứng vững hầu hết cả người trần trụi, không giáp không vũ khí, xiên vẹo lảo đảo, đánh trống gõ chiên hò reo cổ vũ vũ cơ đang nhảy múa trên đài.

Hiếm hoi vài tên ăn mặc giáp trụ đàng hoàng thì tay ôm lấy nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang bị trói chặt. Trên mông mỗi người còn lồ lộ từng lằn đỏ rực chói mắt, miệng hắn lại không ngừng hối thúc "nhanh lên! Nhanh lên!"

Cái trò gì đây???

Các ngươi là tàn binh lưu vong mà chơi lớn tới vậy sao?

Một kẻ thân hình tròn vo được 2 người dìu 2 bên nhìn thấy Hắc Sắt đến vội vã chạy ra nghênh tiếp. Mặt hắn đỏ bừng bừng, bước đi nghiêng ngã, ao giáp trên thân xộc xệch rõ ràng chỉ vừa vớ lấy vắt lên mình, quần dài còn chưa kịp kéo xong mới tới quá nửa gối.

Đến trước kiệu hắn liền muốn quỳ xuống. Vì cái quần mặc nửa vời mà mất đà ngã ầm một tiếng đập thẳng mặt xuống đất. Hắn lòm còm đứng lên mặt mày lấm lem, trên mũi còn chảy máu, cái quần xấu số cũng rách làm hai.

"Chủ thượng, thuộc hạ bái kiến chủ thượng."

Rồi như ngại ngùng vì tình hình trong doanh vội biện giải.

"Vị đại nhân kia có truyền thư, đêm nay chủ thượng sẽ đến thu nhận đám thuộc hạ. Các huynh đệ vui mừng quá đỗi mới mở tiệc chúc mừng một chút. Xin nghênh đoán chủ thượng và các vị nhập doanh."

Còn chưa để Hắc Sắt kịp phản ứng hắn đã nhanh nhạy quay đầu vào trong hét lên chỉ huy.

"Tụi bây còn đang làm gì. Sửa soạn nghênh tiếp chủ thượng ngay. Nhạc đâu nhạc đâu nổi lên"

Rồi tiện thể đá một tên say mềm qua một bên, miệng lẩm bẩm.

"Tránh ra một bên. Uống gì mà say như chết. Toàn lũ ăn hại, vô tích sự..."

Tộc trưởng Hắc Tộc nhíu mày, quả thật cảnh tượng cả đám nháo nhào mặc y phục trước mắt làm lão quá sức phân tâm, dù trước đó cảm thấy có nghi vấn cũng không nổi lên lòng đề phòng nổi.

Tại vì 3 vạn quân trước mặt thật sự quá nát.

Đừng nói đánh nhau, chúng đứng vững thôi đã là vấn đề. Một chút chiến lực hay uy hϊếp cũng không có.

Lão nhìn sơ liền nhận ra những người say như chết là bị trúng độc trùng, trong doanh còn nằm xếp lớp khá nhiều, tính ra cũng vừa vặn số lượng.

Đám ngu ngốc này thật hết thuốc chữa, vậy mà chưa hề nhận ra độc trùng tồn tại. Xem ra 3 vạn quân này dễ dàng thu nạp rồi đây.

Tần Cầu nịnh nọt dẫn đầu đưa kiệu vào doanh. 2 tiểu binh ban nãy đỡ hắn bị tụt lại phía sau thì thầm với nhau.

"Quân sư, Tần gia quân có tin được không? Thuộc hạ sợ..." trước là hổ sau là báo, chúng ta chấp cánh cũng khó bay...

"Đừng lo lắng" Lúc vạch mặt Tiểu Nhị ca đã cố ý thi triển kỹ năng lên Tần gia quân, khơi dậy lòng yêu nước trong họ, còn ám chỉ Hắc Tộc mới là kẻ thù. Lúc đó chỉ muốn mượn dao gϊếŧ người, không ngờ lại có thu hoạch bất ngờ. Nhưng lý do này đương nhiên không thể nói với Từ phó tướng.

"Nhưng mà quân sư, bọn chúng là phản tặc, lại thông đồng với Phiên Quốc..."

"Từ phó tướng ngươi không thấy tất cả bọn họ đều có chung đặc điểm gì sao?"

"A?"

"Cổ bọn họ đều đeo Chiến Thổ..."

Anh linh bao vị anh hùng đã nằm lại đây như hô ứng, lời thề vang vọng vào tai của mỗi binh sĩ, đem tất cả hắc ám xóa sạch.

Sống, dẫm lên chiến thổ bảo vệ quê hương.

Chết, nằm dưới chiến thổ trông giữ đất nước.

Nếu phản lời thề vạn kiếp bất phục, vĩnh bất siêu sinh...

--------------

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!!!!

🥺🥺🥺