Chương 9: Tư Tâm Trần Gia

Khi Tiêu Chiến buộc phải rời mắt khỏi các chi tiết kiến trúc vì trời quá tối không còn có thể nhìn rõ, thì mới nhận ra bản thân đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Xung quanh không treo đèn l*иg rực rỡ như trên đoạn đường ban nãy hắn tiến vào.

Không cần ai xác nhận hắn cũng dám tự tin khẳng định mình đã lạc đường, còn là lạc đến một nơi cổ xưa, hoang vắng bậc nhất trong hoàng cung...

Một cơn gió bất chợt thổi qua, luồng không khí lạnh lẽo len qua mái ngói cũ kỹ và khe nứt trên tường tạo ra âm thanh huuuu huuuu như tiếng người khổ đau than khóc...

Tiêu Chiến vô thức rùng mình, gai óc nổi lên khắp người, những truyền thuyết về vô số oan hồn chết tức tưởi nơi cung cấm từng nghe trước đây lúc này lại hiện lên rõ nét, từng chuyện từng chuyện lướt qua trong trí nhớ...

Hắn hoảng hốt dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt lập tức bị định trụ bởi bóng đen đang từ từ tiến đến gần...

Bóng đen cao to, lớn gấp đôi người thường, cũng không nhìn thấy 2 chân, cứ lắc lư lắc lư từng nhịp từng nhịp tiến tới.

Tiêu Chiến sợ hãi không nói nên lời, chân từng bước khó nhọc lùi về phía sau, ánh nhìn của hắn như bị một nguồn sức mạnh siêu nhiên nào đó hút vào giữa bóng đen, không cách nào dứt ra được.

Lùi lại lùi, lưng hắn va vào bức tường cứng rắn phía sau, cả cơ thể như con thằn lằn nhỏ dán chặt lên tường, không còn đường nào trốn tránh được nữa. Vậy mà bóng đen kia vẫn tiếp tục lắc lắc đi đến.

Gió lạnh không ngừng gào thét, cả người hắn lại ướt đẫm mồ hôi, bóng đen đã đến ngay trước mặt, Tiêu Chiến tuyệt vọng ngồi thụp xuống, ôm đầu, nhắm mắt, dùng hết sức bình sinh hét lên: ÁAAAAAAAAAAA......

"Tiểu tướng công sao huynh lại hét lớn như vậy?". "Bóng đen" khó hiểu nghiêng nghiêng đầu nhìn xuống Tiêu Chiến cất tiếng hỏi.

Tiêu Chiến dù đang ra sức hét vẫn nghe được tiếng người truyền vào trong tai, lấy hết can đảm hí mắt nhìn lên liền bắt gặp đôi mắt ngây thơ trong sáng cùng nốt chu sa đỏ rực giữa 2 mày.

"Trần...Trần...Yêu Nhiên...?"

" Uhm uhm chính là ta. Tiểu tướng công huynh hét chuyện gì nha?" Trần mỹ nhân kéo nón áo choàng trên đầu xuống, gỡ mạn che mặt ra, khuôn mặt không một chút son phấn, nhan sắc tựa bạch liên xuất thủy trong trẻo, sạch sẽ, lại rất kiên cường...

Hắn bị hỏi xấu hổ mặt đỏ bừng, cũng không thể thật sự trả lời, nếu không uy nghiêm nam tử hán đại trượng phu còn đâu nữa. Chỉ có thể đánh trống lảng, nhanh chóng xoay chuyển đổi đề tài.

"Trần muội muội, sao ngươi lại ở hoàng cung? còn ăn mặc kín mít thế này?" Không phải ta nhát gan mà nhìn ngươi thật sự rất kinh dị. Lại còn lặng lẽ theo sau, bị dọa có thể chết người đấy ngươi biết không...

Dù thật có ý né tránh nhưng câu hắn hỏi cũng là điều hắn thắc mắc.

Thân thế Trần Yêu Nhiên đặc biệt, từ nhỏ đã bị giữ trong hậu viện chưa từng để tiếp xúc cùng ai.

Đến thể xác này trước đây tuy mang danh vị hôn phu cũng chỉ biết giữa mày y có nốt chu sa làm đặc điểm nhận dạng.

Lần trước y đến thái phó phủ cũng là lần đầu tiên y rời nhà, đích thân thái phó đại nhân đến cửa nói hết lời với Trần thị lang, mong muốn chỉ dạy thêm kiến thức cho y mới có thể mời y tới phủ được.

"Là phụ thân bảo ta đi theo giúp tỷ tỷ, dặn ta trước khi biểu diễn phải mặc như thế này không được để ai nhìn thấy mặt"

"Tỷ tỷ của muội cũng mặc như thế sao?" Tiêu Chiến nhìn kỹ tạo hình hôm nay của Trần mỹ nhân, trong đầu linh quang chợt lóe mà ra.

"Không có nha, tỷ tỷ mặc thất thải váy, rất xinh đẹp..." Y rất hâm mộ tỷ tỷ, y cũng muốn mặc quần áo thật đẹp trước mặt tiểu tướng công...

"Vậy tỷ tỷ đâu rồi, sao lại để muội đi một mình thế này?"

"Tỷ tỷ đi cùng phụ thân vấn an Đức Thái phi, ta không hiểu nhiều lễ nghĩa nên không cần đi theo..." Trong giọng nói còn ẩn ẩn chút cô đơn...

Trần Yêu Nhiên nhìn chằm chằm Tiêu Chiến không rời mắt, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ, tất cả suy nghĩ khác đều vứt hết ra sau đầu, hoàn toàn là bộ dáng ngoan bảo bảo hỏi gì đáp nấy.

Khi y ở trong phủ không được phép rời khỏi tiểu viện, nên luôn thui thủi một mình, tỷ muội không gần gũi, bằng hữu không có ai, phụ mẫu một năm cũng chỉ đến nhìn y được vài lần.

Lúc y biết rằng mình có tướng công, người sẽ ở bên y trọn đời, y đã vô cùng chờ mong. Thầm nghĩ sẽ một lòng một dạ với chàng, trở thành hiền thê của chàng.

Ông trời đối với y thật tốt, tiểu tướng công không chỉ dung mạo anh tuấn mà tính tình còn rất ôn nhu, dù y phạm lỗi lớn như thế cũng không hề trách phạt, ngược lại còn kiên nhẫn trò chuyện cùng y...

Tim y đang đập rất nhanh, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chàng...

Hình như...y rất giống với lời các tỷ muội thường lén nói với nhau...đó là yêu thích tiểu tướng công rồi sao?

Tiêu Chiến hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu Trần Yêu Nhiên, càng không ngờ rằng hắn trong 1 phút thương tiếc đồng ý ăn chén canh gà kia đã vô tình tạo ra 1 đóa hoa đào. Còn là loại nâng niu không thể, vứt bỏ không xong, trái phải vô cùng khó xử...

Viễn cảnh tương lai tạm thời không nhắc đến, lúc này Tiêu Chiến đang nhíu mày tập trung suy nghĩ.

Tối nay Trần Yêu Nhiên vào cung dự thọ yến quả thật không bình thường.

Thọ yến của Đức Thái phi có hoàng thượng và đầy đủ văn võ bá quan đến tham dự.

Dù Trần Phi Yến, Trần Yêu Nhiên là cháu gái của thái phi cũng chỉ là tiểu thư khuê các.

Trước mặt bệ hạ sao có thể mang mạn che mặt?

Nhưng nếu dung nhan giống hệt Tĩnh Vương này để người khác nhìn thấy tất sẽ tạo thành oanh động to lớn.

Chuyện năm xưa tuy nói là bí sử nhưng không phải còn có một người chứng kiến từ đầu đến cuối vẫn còn sống sao?

Tiêu Chiến còn tinh ý nhận ra đầu Trần Yêu Nhiên là sơ búi tóc nam tử.

Trần Phi Yến muốn lấy biểu diễn làm thọ lễ, lễ vật này lớn đến mức nào mà cần một vị hoàng tử lưu lạc tham gia giúp sức?

Hay chính là đã đến lúc đòi lại ân tình 15 năm nuôi dưỡng huyết mạch hoàng thất từ hoàng gia?

Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, còn là khai mở trước văn võ bá quan, trong thọ lễ của Đức thái phi. Bệ hạ dù có tức giận đến mấy cũng ít nhiều nể tình thái phi chăm sóc người và Tĩnh Vương bao năm.

Chưa kể nếu xử tội Trần gia chẳng khác nào mang tiếng vong ơn phụ nghĩa.

Còn về Trần Yêu Nhiên, nếu bệ hạ không yên tâm để hắn sống thì có trăm ngàn cách khiến hắn âm thầm chết, ai sẽ vì một hoàng tử không danh phận không quyền thế mà lên tiếng truy vấn oai trời...

Nhưng mà Trần lệnh lang mạo hiểm tội khi quân đem lai lịch Trần Yêu Nhiên công bố vào lúc này là vì sao? Tư tâm muốn đạt được điều gì?...

Khoan đã, không lâu trước Trần Yêu Nhiên và Trần Phi Yến vừa làm lễ cập kê, nàng ta còn được hệ thống đặt làm nữ nhiệm vụ chính tuyến dù độ hảo cảm của nam chủ đối với nàng ta không cao.

Chứng tỏ rằng "nàng ta nhờ tiết mục này có thể trở thành nữ nhân của Tĩnh Vương".

Tiết mục là "hoàng tử lưu lạc nhận tổ quy tông", vậy báo đáp mà Trần gia muốn nhận lại chính là vị trí mà toàn bộ nữ nhân kinh thành đều mơ ước: Nữ chủ nhân của Tĩnh vương phủ, Tĩnh vương phi.

Những sắp xếp trong thọ yến này là muốn trước mặt triều thần nhắc đến hôn sự, khiến Vương Nhất Bác không cách nào từ chối. Vị thọ tinh đáng kính Đức thái phi là giữ vai trò đầu não hay hoàn toàn không biết gì đây?

Tiêu Chiến càng giải khai các khúc mắc càng cảm thấy khó giải quyết.

Sau khi mọi việc khai mở Tiêu thái phó sẽ ra sao?

Tiêu gia không có người chống lưng, không có công nuôi dưỡng nhưng lại có sẵn đại tội treo trên đầu "cố ý che giấu huyết mạch hoàng gia"...

Trần gia có Đức thái phi và nắm trong tay Trần Yêu Nhiên, dù hôm nay hắn ngăn cản thành công tiết mục biểu diễn thì vẫn còn rất nhiều những lần sau nữa.

Một khi Trần gia trở thành công thần, một suất nữ nhân của Tĩnh Vương là việc ván đã đóng thuyền.

Vương Nhất Bác có thể kiên quyết không cưới vương phi nhưng vị trí trắc phi cũng không thể không nể mặt mà từ chối...

"Nói như thế ta tránh được mùng một không tránh nổi mười lăm, trừ khi Trần Phi Yến nàng ta cưới người khác nếu không ta chỉ còn con đường chết. Còn Tiêu gia sau khi bị lợi dụng triệt để lại bị người ta đẩy ra làm nơi cho bệ hạ trút giận, Trần gia thật đúng là biết tính toán a..." - Tiêu Chiến phân tích xong nhìn viễn cảnh tương lai u ám trong lòng phiền não cảm thán.

Trần Yêu Nhiên nhìn thấy tiểu tướng công liên tục nhíu chặt mày, khuôn mặt đâm chiêu tràn đầy tâm sự thì rất lo lắng. Lấy hết can đảm cất tiếng hỏi

"Tiểu tướng công...huynh là có chuyện gì sao? Ta giúp huynh có được không? ta thật sự rất khỏe mạnh, rất hữu ích, còn biết làm rất nhiều việc ..."

Tiêu Chiến đang lo âu, nghe được lời Trần Yêu Nhiên nói liền hiện lên chủ ý. Vội vàng lôi kéo tay mỹ nhân dẫn người đi tìm đường trở lại

"A, tiểu tướng công chúng ta đi đâu?" chàng nắm tay ta, nắm tay ta rồi...

Tiêu Chiến quay đầu lại mỉm cười, giữa đêm tối lại làm ánh mắt ai bừng sáng.

"Cùng ta đi gặp sư huynh của ta..."

----------