Chuyện cũ ngày xưa đảo qua não Chu Tường như ngựa phi nước đại, không thể trách hắn còn nhớ rõ, bởi thực sự đối với hắn thì chuyện cũng chỉ vừa mới phát sinh. Trái tim hắn vẫn còn rung động vì bất cứ điều gì Yến Minh Tu làm, khi Yến Minh Tu túm lấy cánh tay hắn, hắn có cảm giác hô hấp của mình cũng ngừng lại theo.
Chẳng lẽ y nhận ra hắn?
Không thể nào… Ai cũng nghĩ hắn đã chết, Yến Minh Tu sao có thể ngờ hắn lại mở mắt trong thân thể người khác.
Yến Minh Tu chăm chú nhìn khuôn mặt Chu Tường.
Đây là một người hoàn toàn xa lạ, rất bình thường, không có gì đặc biệt, thậm chí Yến Minh Tu cũng không nhớ mình đã gặp người này ở đâu. Nhưng ngay khi ánh mắt y chạm tới hắn, khi hai người lướt qua nhau, trái tim y đột nhiên nảy lên mãnh liệt.
Thứ cảm giác đau đớn từ trong tâm khảm này khiến y không biết làm sao, y chỉ vô tức túm lấy hắn, y muốn biết vì lý do gì.
Chu Tường dùng hết sức bình sinh, cố giữ vẻ ngoài bình thản, hắn hờ hững hỏi, “Thưa ngài, có chuyện gì vậy?”
Yến Minh Tu ngẩn người, y đang bị sao thế?
Y vẫn muốn hỏi, đến tột cùng thì hắn là ai, nhưng y không nói nên lời. Bọn họ vốn không quen biết, vấn đề này lại không đầu không đuôi, người ta sao có thể trả lời y?
Chu Tường gật đầu với y, chậm rãi rút tay khỏi kìm kẹp của y.
Yến Minh Tu vẫn nhìn hắn, cánh tay kia rất gầy, dù khung xương người này không nhỏ, nhưng trông hắn có vẻ bệnh trạng.
Mà bất luận nhìn kiểu gì, hắn cũng không có nửa phần đáng để y chú ý.
Lúc Chu Tường xoay người vào thang máy, Yến Minh Tu đột nhiên phát hiện, bóng lưng người này khá giống với “Hắn”, chẳng qua người này rất gầy, quá gầy nên không rõ hình thể.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến y cảm thấy người này quen thuộc?
Trái tim y lại mãnh liệt đập dồn.
Chu Tường bình tĩnh bước vào thang máy.
Khi cánh cửa từ từ khép lại, hắn ngẩng đầu, bắt gặp Yến Minh Tu vẫn đang nhìn hắn.
Ánh mắt hai người lại một lần nữa giao thoa, nhưng lần này, cửa thang máy đã rất nhanh đóng lại.
Xuống tới nơi, Chu Tường chỉ cảm thấy hai chân rệu rã, hắn phải chống tay lên tường mới giữ được mình đứng vững. Gặp lại Yến Minh Tu là một cú sốc lớn đối với hắn, dù bây giờ hắn đã thay da đổi thịt, nhưng dưới cái nhìn của Yến Minh Tu, hắn vẫn có cảm giác như mình bị nhìn thấu, bị bóc trần.
Hắn không bao giờ, không bao giờ muốn liên quan gì tới Yến Minh Tu nữa.
Ông trời cho hắn sinh mệnh thứ hai, không phải để hắn tiếp tục vướng mắc với sai lầm ngày trước, mà là để hắn được sống cuộc sống hoàn toàn mới. Hắn không thể bị Yến Minh Tu phát hiện bí mật này.
Hắn muốn tránh xa Yến Minh Tu hơn nữa.
Khi Chu Tường tái nhợt về đến nhà, trong nhà thơm lừng mùi thịt, nồi đất trên bếp lò sôi sùng sục khói trắng, hương vị giản đơn mà quen thuộc khiến trái tim hắn ấm áp hẳn lên.
Trần Anh ló đầu ra khỏi bếp, “Con về rồi hả?”
Chu Tường đứng ngoài cửa, nhìn người phụ nữ hiền lành đang tươi cười hầm canh gà cho con trai, trong lòng xúc động vô cùng.
Sống mũi cay cay, hắn vội nói, “Mẹ ơi, con về rồi.”
“Chưa ăn gì đúng không, mà ăn rồi cũng phải húp thêm bát canh. Con mới ra viện, hai năm nay chẳng ăn được gì, người ngợm yếu lắm, giờ phải tẩm bổ lại.”
Hai năm nay hắn duy trì sinh mệnh chỉ bằng dịch dinh dưỡng và thức ăn lỏng, thân thể tất nhiên chẳng khỏe mạnh gì. Chu Tường biết bây giờ mình gầy trơ xương, nhưng hắn cảm giác trạng thái cũng không tệ lắm, thân thể này còn trẻ, khôi phục như xưa chỉ là chuyện một sớm một chiều.
Hai người ngồi vào bàn, cùng thưởng thức bữa cơm nóng hổi. Chu Tường kể cho Trần Anh hôm nay hắn đã làm việc gì, học được thêm điều gì.
Trần Anh lắng nghe rất chăm chú, đôi mắt sáng long lanh. Ánh mắt của bà rất dễ hiểu, đó là hi vọng, hi vọng vào tương lai.
Ăn cơm xong, Chu Tường gọi cho Thái Uy. Thái Uy giới thiệu việc cho hắn, dù thế nào thì ngày đầu tiên cũng phải báo tình hình và cảm ơn anh.
Thái Uy nghe hắn kể lại một ngày làm việc, anh cũng mừng thay cho hắn, “Lúc nãy A Lục cũng gọi, bảo cậu hòa nhập với đồng nghiệp rất tốt, tiếp thu nhanh, ai cũng thích cậu. Nhưng lúc tối cậu khó chịu phải về trước, bây giờ thế nào rồi?”
Chu Tường cười nói, “Không sao, chắc là hai năm nay em đói quá, thân thể yếu. Mẹ em đang nghĩ cách bồi bổ lại, thời gian tới béo lên chút là ổn ngay.”
“Đúng đó, cậu gầy quá. Mà công việc thì đừng lo, khó chịu thì cứ về nhà nghỉ trước, anh không trừ lương đâu, hoàn cảnh cậu không giống người khác, phải đặc biệt chú ý vào.”
Chu Tường cảm kích nói, “Anh Uy, cám ơn anh.” Dù trong kiếp trước hay ở kiếp này, Thái Uy vẫn luôn là quý nhân của hắn, mỗi khi hắn cùng đường, anh luôn xuất hiện, kéo hắn đi vào quỹ đạo.
“Đúng rồi, nghe nói hôm nay cậu gặp Yến Minh Tu?” Thái Uy vờ như lơ đãng hỏi hắn.
Đúng là không gì qua mắt được Thái Uy, Chu Tường thầm nghĩ. Lúc ấy Yến Minh Tu gây chú ý không nhỏ ngay ở cửa thang máy. Một người luôn kiệm lời và lạnh nhạt, đột nhiên sôi nổi vì một kẻ xa lạ, chuyện này quả thật rất kỳ quặc, chẳng trách tin tức đã lọt đến tai Thái Uy.
Chu Tường chỉ đáp sơ sơ, “Vâng, có gặp qua.”
“Tại sao Yến Minh Tu lại hứng thú với cậu?” Thái Uy không hiểu, Yến Minh Tu chẳng coi ai ra gì, tại sao đột nhiên lại túm lấy Chu Tường không cho đi?
Chu Tường đáp, “Em không biết, hay là nhận nhầm người?”
Thái Uy trầm ngâm một lát, dặn dò, “Chu Tường, cậu tránh xa gã ta một chút. Anh biết hoàn cảnh hiện giờ của cậu, nếu có dịp thì phải tranh thủ tạo quan hệ với người có thế, nhưng gã họ Yến kia không được. Tài lực gã ta rất lớn, không bao giờ để ai vào mắt, tùy tiện lại gần chẳng những không có lợi, mà còn bị khinh cho nhục mặt. Anh không gạt cậu đâu, cá nhân anh rất ác cảm với gã ta, mà nhân phẩm gã cũng có vấn đề. giới showbiz thực ra nhỏ lắm, có khi hôm nào cậu lại phải đυ.ng mặt gã, mặc kệ gã ta vì mục đích gì mà hứng thú với cậu, cậu cũng đừng thân cận gã ta làm gì. Anh Uy sẽ không hại cậu, cậu phải nhớ cho rõ lời anh, được không?”
Chu Tường kiên định nói, “Anh Uy cứ yên tâm, người không nên dây thì em tuyệt đối không dây, em nghe lời anh.”
Thái Uy thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, anh cũng đi hỏi thăm chuyện này khắp nơi, đúng là kỳ quặc…”
Hai người nói thêm vài câu, chào tạm biệt rồi cúp máy.
Chu Tường ẩn ẩn cảm thấy bất an, nhưng lại không biết nỗi bất an này sinh ra từ đâu.
Hắn tự giễu, có lẽ chắc vì mình đang mang nợ ba mươi bảy vạn đi.
END40.