Chương 3

Ba người cơm nước xong thì rời khỏi nhà hàng, hai giờ chiều mặt trời chói chang, Chu Tường híp mắt, ngẩng đầu nhìn quảng trường thương mại phía đối diện, màn hình LED thật lớn trình chiếu đủ loại quảng cáo, nhưng building hắt nắng nên hầu như không thấy được gì. Tình cờ, một đám mây đen nhẹ nhàng kéo tới, che khuất mặt trời, màn hình sáng rõ, đổi sang quảng cáo một nhãn hiệu đồng hồ xa xỉ, một chàng trai chậm rãi bước ra trên nền đen tinh khiết.

Chu Tường biến sắc.

Chàng trai đó chỉ mới hơn hai mươi, thân thể thon dài hoàn mỹ được bao bọc bởi Âu phục trắng muốt, tương phản mãnh liệt với khung cảnh phía sau. Y chỉ hơi ngẩng đầu, hé lộ khuôn mặt cực kỳ tuấn tú xinh đẹp, khuôn mặt ấy không có biểu cảm, đôi mắt lạnh như băng, bờ môi khép chặt, cao ngạo như thể không cho phép bất kỳ ai tới gần mình. Y nhẹ nhàng đeo một chiếc đồng hồ kim cương lên cổ tay, chỉ là động tác rất đơn giản, nhưng y thực hiện quá tao nhã, quá quý phái, quá rung động lòng người. Hầu như ai đi ngang con phố cũng phải dừng chân ngoái lại, dõi mắt trông theo chàng trai trẻ trên màn hình.

Đau đớn nhói lên trong tim, Chu Tường mặt mũi tái nhợt, cố gắng hít thở thật sâu.

Yến Minh Tu? Tại sao y… Tại sao y lại đóng quảng cáo? Với gia thế của y, cần gì phải lên màn ảnh bán rẻ tiếng cười?

Thái Uy đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, tràn ngập phẫn hận.

Chu Tường tỉnh trí, điều chỉnh lại nét mặt, sợ Thái Uy nhận ra điều gì.

Thái Uy cũng biết chuyện của hắn và Yến Minh Tu, bởi vậy Thái Uy cực kỳ căm ghét Yến Minh Tu, hai năm qua vẫn không thay đổi.

Xem ra, ảnh hưởng của một người tới một người, thật sự không dễ dàng biến mất như vậy.

Đối với Thái Uy, thời gian đã qua hai năm, nhưng đối với Chu Tường, những gì xảy ra cùng Yến Minh Tu chỉ như chuyện từ tuần trước, thậm chí cuộc điện thoại cuối cùng với Yến Minh Tu, hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một. Hắn nhớ hương vị trên thân thể Yến Minh Tu, nhớ những yêu cầu vừa bốc đồng vừa ngang ngược của y, nhớ y chỉ thích làm theo ý mình, bất chấp tổn thương người khác, thậm chí cả những nụ cười của y, những cơn giận của y, tình yêu cố chấp y dành cho Uông Vũ Đông, tất cả vẫn còn rành rành trước mắt hắn. Hắn muốn mau chóng quên đi, nhưng với hắn mà nói, hết thảy đều chỉ là chuyện của vài ngày trước. Ai cũng nói thời gian là thứ thuốc tốt nhất, nếu vậy thì thời gian của hắn quá ngắn. Hắn vốn định bắt đầu lại một lần nữa, không nhìn thấy y, hắn có thể quên hết tình yêu nhục nhã đó, nhưng chẳng ngờ ngay ngày đầu xuất viện, hắn lại bị ép phải nhìn thấy y, hơn nữa hắn còn nhận ra, tương lai hắn sẽ phải nhìn thấy y không ngừng.

Trần Anh thấy Chu Tường và Thái Uy cùng xem quảng cáo, bà cũng nhìn lên, buột miệng ca ngợi, “Sao lại có đứa nhỏ đẹp trai như thế nhỉ, đẹp quá đi.”

Thái Uy khinh bỉ nói, “Đẹp mã để làm cái chó gì, vẫn là súc sinh cả thôi.”

Trần Anh kinh ngạc hỏi, “Tiểu Thái, con biết cậu ta à?”

Thái Uy rầu rĩ đáp, “Vâng, biết ạ.”

“Cậu ta sao thế? Không phải người tốt à?”

Thái Uy cười gượng, “Dì ơi, giới giải trí loạn lắm, chẳng mấy ai tốt đâu.”

Chu Tường cố ép mình không hỏi Thái Uy về Yến Minh Tu, hắn biết càng ít thì càng tốt, tốt nhất là Yến Minh Tu hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời hắn.

Quảng cáo đồng hồ chiếu hết, Chu Tường âm thầm thở phào, nhưng trái tim run rẩy vẫn chưa bình tĩnh lại. Hắn thật sự không làm thế nào được, mạo phạm Uông Vũ Đông, trở mặt với Yến Minh Tu, trượt chân ngã xuống vách núi, tất cả những điều luôn khiến hắn trắng đêm không ngủ đó, đối với hắn mà nói, đều chỉ mới phát sinh không lâu. Hắn cần thời gian, hiện giờ thứ hắn cần nhất chính là thời gian.

Thái Uy đưa mẹ con hai người về nhà, Trần Anh nhăn nhó cả buổi, cuối cùng mới ngượng ngùng nói, “Tiểu Thái à, lẽ ra dì Trần phải mời con lên ngồi một lát, nhưng nhà là dì đi thuê, sơ sài lắm, dì cũng ngại chẳng muốn con vào, hôm nay rất cám ơn con.”

Thái Uy nhíu mày nhìn khu tập thể cũ kỹ xiêu vẹo, cảnh vật xơ xác, quả thật không phải nơi ở tốt, anh chỉ đành im lặng thở dài. Trần Anh vì chữa bệnh cho Chu Tường nên đã dùng hết tiền tiết kiệm, có lẽ còn nợ nần thêm không ít. Tuy giờ Chu Tường đã tỉnh lại, nhưng cuộc sống vất vả của hai mẹ con cũng chỉ vừa mới bắt đầu.

Thái Uy về rồi, Trần Anh dẫn Chu Tường đi lên, khu tập thể xập xệ bảy tầng này đã có ít nhất hai mươi năm lịch sử, hành lang u ám, cầu thang chật hẹp, vách tường bẩn thỉu nhìn không ra màu sắc ban đầu.

Trần Anh thuê một căn hộ nhỏ hơn bốn mươi mét vuông, chỉ có một buồng ngủ, tuy đã cố gắng dọn dẹp, nhưng nơi này vẫn không che giấu được sự túng quẫn của chủ nhân.

Trần Anh cười nói, “Mẹ dọn phòng ngủ rồi, mua cả giường mới nữa, từ nay mẹ ngủ phòng khách là được.”

Chu Tường vội vàng nói, “Mẹ, để con ngủ phòng khách cho.”

“Thế sao được, con mới ra viện, còn phải chăm sóc thân thể, mẹ ngủ giường lót ván ở bệnh viện quen rồi, không sao đâu.”

Chu Tường nói, “Mẹ à, không được đâu, làm sao con để mẹ ngủ phòng khách, con lại chiếm phòng ngủ được.”

Hai người tranh giành vài câu, Trần Anh không lay chuyển được hắn, đành phải đồng ý.

Bà pha một ấm trà, lấy ra một quyển album, hai người ngồi trên ghế salon trong phòng khách, Trần Anh chậm rãi kể chuyện quá khứ cho Chu Tường.

Chu Tường là một đứa nhỏ bình thường lớn lên ở thành phố, ba là viên chức, mẹ là kế toán, cuộc sống ban đầu cũng không tệ, nhưng ba cậu đã qua đời khi cậu mới vào đại học, năm cậu hai mươi bốn tuổi lại gặp sự cố, một mình Trần Anh phải gánh chịu bao nhiêu cay đắng và đau khổ, chỉ nghe cũng có thể đoán được.

Hắn không mấy hứng thú với quá khứ của Chu Tường, nhưng càng biết nhiều, hắn lại càng thương người phụ nữ này.

Trần Anh nói xong, nước mắt cũng trào ra, “Mệnh của mẹ đúng là không tốt, mẹ sắp chống đỡ không nổi nữa. Con ơi, may mà con tỉnh lại, bằng không mẹ thật sự không chịu nổi nữa đâu.” Hai năm qua, ôm ấp hi vọng, chờ đợi một kỳ tích không biết khi nào mới xảy ra, gồng gánh hai năm, người phụ nữ gầy yếu nhỏ bé này, so với bề ngoài thì kiên cường hơn nhiều lắm.

Chu Tường nắm lấy vai bà, để bà tựa vào ngực đứa con trai duy nhất, khóc một trận cho nhẹ cõi lòng.

Trần Anh trút hết tâm tư, ngượng ngùng nhìn Chu Tường khỏe mạnh đang ngồi trước mặt, lại nhịn không được phải bật cười.

Chu Tường nói, “Mẹ, khoảng thời gian con nằm viện, chắc mẹ vay nợ không ít tiền rồi? Mẹ lấy sổ sách ra đây, chúng ta kiểm lại một chút.”

Nhắc tới chuyện này, khuôn mặt Trần Anh lại ảm đạm, bà thoáng ngập ngừng, sau đó đứng dậy, lấy trong ngăn kéo dưới kệ TV ra một quyển sổ, tất cả các khoản vay mượn đều được dùng ghim cài lại cẩn thận, Trần Anh không hổ đã từng là kế toán, sắp xếp cực kỳ gọn gàng.

Bà thở dài, “Mới đầu nhà mình còn ít tiền để dành, nhưng viện phí của con đắt quá, mẹ bán căn hộ đi, lúc đó tình hình nhà đất không tốt, nếu bây giờ bán thì chắc cũng được gần một trăm vạn, nhưng khi ấy cần tiền gấp quá…”

Chu Tường lật xem sổ ghi chép, trầm giọng hỏi, “Mẹ, tổng cộng nợ bao nhiêu?”

Trần Anh khụt khịt, “Tiền lương hưu của mẹ một tháng được hơn hai ngàn, về sau mẹ vay tiền người khác, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp, ai cũng cho mẹ vay một lần, bây giờ người ta thấy mẹ gọi điện cũng không thèm nghe nữa…” Trần Anh khàn khàn nói, “Hiện tại tổng cộng còn nợ ba mươi bảy vạn.”

Ba mươi bảy vạn…

Chu Tường nhẩm tính tiền để dành trước đây của mình, nếu không tính nhà và xe, gửi ngân hàng có khoảng hai mươi vạn. Nhà chỉ là căn hộ cũ ba hắn được đơn vị phân cho, nhưng nằm ở khu vực tốt, hai năm trước đã có thể bán được một trăm ba mươi vạn, xe dùng rồi, bán đi cũng được khoảng hai – ba vạn. Căn hộ không bán được, hắn và Trần Anh còn phải ở, những thứ khác tập trung lại, trả nợ ba mươi bảy vạn cũng không quá khó… Chu Tường đang tính toán, lơ đãng liếc sang ảnh chụp trên album, hắn mới bừng tỉnh, giờ hắn đâu còn là Chu Tường kia nữa, hắn đã “Chết” rồi! Nhưng tài sản và tiền gửi ngân hàng của hắn thì sao? Ai xử lý cho hắn? Hắn chẳng biết gì cả, làm sao hắn có thể dùng một thân phận xa lạ đi đòi tiền về được?

Chu Tường toát mồ hôi lạnh, nếu vậy, hắn không chỉ biến thành một kẻ bần cùng, mà còn là một kẻ bần cùng lưng đeo món nợ ba mươi bảy vạn?

Trần Anh thấy sắc mặt hắn khó coi, chính mình cũng u sầu buồn bã, con trai đã tỉnh lại, nhưng cuộc sống khó khăn vẫn không thể chấm dứt.

Chu Tường nhìn bà, mặc dù bà không phải mẹ ruột của hắn, nhưng hắn cho rằng mình phải có trách nhiệm chăm sóc cho bà. Bởi vì hắn chiếm cứ thân thể con trai bà, khiến cho bà vĩnh viễn mất con, còn hắn được thêm một sinh mệnh mới, hắn không thể chỉ biết nhận, hắn phải gánh lấy trách nhiệm và làm tròn nghĩa vụ của sinh mệnh này.

Chu Tường chỉnh đốn cảm xúc xong xuôi, khép sổ nợ lại, “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, chúng ta cứ sống cho tốt, tiền do người làm ra, nợ cứ từ từ trả dần là hết.”

Trần Anh cố gượng cười, “Con nói đúng, chúng ta phải lạc quan, con tỉnh lại là mẹ có hi vọng. Ngày mai con đi kiếm việc với Tiểu Thái đi, mẹ cũng sẽ tìm việc để làm.”

Chu Tường nắm lấy tay Trần Anh, “Được.”

Cả đêm hôm đó, Chu Tường ngủ không yên, lăn qua lộn lại nghĩ ngợi làm sao kiếm ra tiền, cuối cùng hắn quyết định phải mau chóng điều tra tài sản của mình sau khi chết, bước tiếp theo sẽ tính toán dần. Tới tảng sáng hắn mới mơ màng chợp mắt, lúc rời giường hắn lại nhận ra, cả đêm qua hắn không nhớ tới Yến Minh Tu, đó là dấu hiệu tốt.

Hắn rửa mặt, thay quần áo, đến công ty của Thái Uy.

END3.