Hơn mười một giờ đêm Chu Tường mới xong việc, Yến Minh Tu tuy có vẻ không phải là người kiên nhẫn, nhưng y vẫn lẳng lặng ngồi trong một góc, đeo tai nghe nhắm mắt nghỉ ngơi, im lặng chờ hắn.
Không ai biết y đang nghĩ gì, mặc dù tất cả trong trường quay đều phải giật mình sửng sốt vì dung mạo của y.
Thỉnh thoảng Chu Tường sẽ ngoảnh lại, nhìn thấy Yến Minh Tu lãnh đạm ngồi một bên, đôi khi y cũng liếc mắt nhìn hắn.
Yến Minh Tu đang chờ hắn, một thứ cảm xúc không cách nào hình dung dần dần tràn ngập nội tâm Chu Tường.
Có người đợi hắn tám – chín tiếng, đợi từ buổi chiều đến nửa đêm, đợi tới khi hắn xong việc. Hắn không biết Yến Minh Tu xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng hắn cảm động.
Chưa từng có ai chờ lâu như vậy để cùng hắn về nhà, Chu Tường không biết phải hình dung tâm trạng mình lúc này ra sao. Yến Minh Tu chính là người có thể khiến kẻ khác mê muội như vậy, đôi khi y rất lãnh đạm, đôi khi y lại làm những chuyện khiến hắn bất ngờ, y là một người rất thần bí, Chu Tường càng lúc càng không thể rời mắt khỏi y.
Sau khi xong việc, Chu Tường đến bên cạnh Yến Minh Tu đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sờ sờ mũi y.
Yến Minh Tu mở mắt, “Xong rồi?”
Chu Tường dịu dàng cười, “Ừ, bắt cậu chờ lâu quá, cậu cứ về trước có phải hơn không.”
“Một mình chẳng có nghĩa gì.” Yến Minh Tu đứng dậy, thử duỗi tay chân, “Đi thôi, đi ăn gì đã. tôi biết một quán Nhật không tồi, tôi cũng lái xe đến, chúng ta đi xe tôi.”
Chu Tường đáp, “Đi, cậu dẫn đường nhé.”
Hai người xuống lầu, nhìn thấy chiếc Lexus SUV của Yến Minh Tu, Chu Tường cười nói, “Nhóc con cậu đúng là con nhà giàu.”
Người nhà họ Yến đều không thích chơi trội, không bao giờ khoe mẽ, chiếc xe này chỉ là phương tiện dùng thay đi bộ, nhưng trong mắt Chu Tường, một đứa trẻ như Yến Minh Tu lái Lexus trên dưới một trăm vạn đã là rất khác thường.
Yến Minh Tu thuận miệng nói, “Là của ba tôi.”
Chu Tường “Ồ” một tiếng, “Thế tôi đi theo cậu, đi thôi, đói bụng quá rồi.”
Giờ này lái xe rất thoải mái, chưa đến nửa tiếng đã tới nhà hàng Nhật Bản. Gần mười hai giờ đêm, không còn nhiều khách đến dùng bữa, hai người vào một phòng riêng ngồi nệm tatami, Chu Tường tiện tay lật menu, bụng lo ngay ngáy.
Chỗ này quá chặt chém, mười cái vây cá mà tính hơn một ngàn?
Lần trước Yến Minh Tu đã mời hắn ăn cơm, hôm nay còn chờ hắn lâu như vậy, đúng lý hợp tình thì hắn nên trả tiền bữa này, nhưng bữa này tốn bao nhiêu đây…
Chu Tường âm thầm thở dài, nhưng rất nhanh đã nghĩ thoáng lên. Tiền chỉ là vật ngoài thân, cứ làm sao cho thoải mái là được.
Yến Minh Tu gọi bảy – tám món, Chu Tường ngay cả giá cũng không muốn nhìn, sợ làm hỏng mất tâm trạng thưởng thức mỹ vị.
Sau khi các món đã được bày lên, nhân viên phục vụ ra ngoài đóng cửa lại, trong gian phòng trang nhã chỉ còn hai người bọn họ.
Chu Tường rót rượu cho Yến Minh Tu, cười nói, “Minh Tu, hôm nay bắt cậu chờ lâu quá, ngại thật, tôi thấy cậu ngồi đến phát buồn ngủ.”
“Không sao, tôi cũng không có gì làm.”
“Cậu bảo cậu đang gây dựng sự nghiệp phải không? Dạo này cậu bận gì thế?”
“Tôi đang điều vốn.” Yến Minh Tu hình như không thích nói chuyện công việc với hắn, “Nếm thử Ngưu Bàng ti này đi, bổ thận.”
Chu Tường cười hì hì, “Thận của anh Tường tốt lắm, anh nhìn sức bền của cưng, cưng mới cần bồi bổ.” Hắn ám chỉ chuyện ở WC hồi chiều.
Yến Minh Tu lườm hắn một cái, cái lườm rất mờ ám, cũng tình tứ vô biên, lườm đến tim gan Chu Tường run lẩy bẩy.
“Ăn nhiều một chút, công việc của anh không cố định thời gian, tính chất lại nguy hiểm, rất có hại cho sức khỏe.”
Chu Tường nhấp một ngụm rượu, thấp giọng nói, “Sao đột nhiên quan tâm đến tôi thế.”
Yến Minh Tu híp mắt nhìn hắn, “Anh phải giữ thân thể cho tốt, bởi vì tôi thích ở bên anh.”
Chu Tường chỉ cảm thấy mặt nóng phừng phừng, trái tim đập loạn, chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng thốt lên, “Hay cậu đến sống với tôi đi.”
Lời vừa nói hết, cả hai cùng ngẩn ngơ.
Yến Minh Tu trầm ngâm dùng đũa khuấy tương mù-tạt, Chu Tường cũng cúi đầu, âm thầm hối hận hành vi thiếu suy nghĩ của mình.
Chắc chắn Yến Minh Tu đang sợ phát khϊếp, vừa mới biết nhau được hai tuần, hắn đã muốn sống chung với người ta.
Kỳ thật trong lòng Chu Tường cũng không nghĩ vậy, hắn tuyệt đối sẽ không sống chung với một người hắn không hiểu rõ. Cho dù thân thể hắn và đối phương có hòa hợp bao nhiêu, thì chuyện sống chung vẫn cần phải thận trọng cân nhắc, vạn nhất tính cách hai người không hợp, đến lúc ấy trở mặt cũng quá khó coi, hắn đã ngần này tuổi, sao còn ăn nói lung tung như thế, hắn bị cái gì vậy chứ?!
Chu Tường thật muốn đập cho mình vài cái.
Cũng may Yến Minh Tu không tỏ thái độ gì, chỉ dùng trầm ngâm thay cho lời từ chối.
Chu Tường nhẹ nhõm thở ra, nhưng đồng thời trong lòng lại ẩn ẩn thất vọng. Hắn phát giác bản thân càng lúc càng không bình thường, chỉ cần là chuyện liên quan tới Yến Minh Tu, hắn xử sự luôn luôn thiếu lý trí.
Đáy lòng hắn rung lên mãnh liệt, Yến Minh Tu có sức ảnh hưởng lớn đến hắn như vậy, hắn sẽ không thật lòng thích y chứ?
Chu Tường đã qua cái thời phấn đấu hết mình vì tình yêu, một kẻ đầu ba như hắn, đem lòng yêu thương Yến Minh Tu hai mươi tuổi chưa trải sự đời, tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Chu Tường hạ mắt, cố gắng che giấu cảm xúc. Nếu bây giờ cho hắn lựa chọn, hắn chẳng thà tiếp tục làm bạn giường của Yến Minh Tu, còn hơn phải rơi vào bi lụy cảm tình.
Tuy nhiên nhìn những gì trước mắt, hắn có thể thấy tất cả rối rắm đều chỉ xuất phát từ bên phía hắn. Yến Minh Tu chuyển hướng đề tài, gắp cho hắn một miếng sushi trứng cá, “Ăn đi, chỗ này làm ăn tử tế, đồ rất tươi.”
“Ừ, tươi.” Chu Tường rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, “Hương vị không tồi.”
Tựa như chưa hề có chuyện phát sinh, hai người tiếp tục ăn uống và trò chuyện.
Đúng lúc đó, điện thoại của Yến Minh Tu bất chợt vang lên.
Y thấy là Uông Vũ Đông gọi tới, lập tức nghe máy, “Alo?”
“A, Minh Tu hả?” Giọng điệu Uông Vũ Đông hình như đã say khướt.
“Anh sao thế? Uống rượu à?”
“À, ừ, em đến đây, anh mời em dùng bữa.”
“Anh đang ở đâu? Em tới đón anh.”
“Anh ở… Không biết…”
Bên cạnh có người đón lấy điện thoại, “Alo, xin chào, mời ngài đến đón ngài Uông, ngài ấy đang ở Đường Hội, uống nhiều quá.”
“Tôi đến ngay bây giờ, phiền anh để ý anh ấy.” Yến Minh Tu lập tức đứng dậy.
Giọng Uông Vũ Đông đã lè nhè nghe không ra nguyên bản, Chu Tường chỉ biết có người uống rượu nhưng không rõ là ai, hắn hỏi, “Bạn cậu uống rượu à?”
“Ừ.” Yến Minh Tu đáp, “Anh chờ một chút, tôi đưa anh ấy về nhà rồi quay lại.” Nói xong, y vội vàng xỏ giày rồi xông ra ngoài.
Chu Tường đang định bảo không cần, hắn tự về được, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Yến Minh Tu đã chẳng thấy đâu. Không biết người bên kia là ai, có thể khiến cho Yến Minh Tu lòng như lửa đốt, Chu Tường nhìn bàn ăn bày biện hoa mỹ, bất giác cảm thấy mất hết khẩu vị.
Hắn phân vân không biết nên trả tiền rồi về nhà, hay nên ngồi chờ ở đây như Yến Minh Tu căn dặn?
Cuối cùng hắn quyết định tiếp tục ăn cơm, đợi lát nữa Yến Minh Tu đưa bạn về xong, có thể sẽ quay lại thật.
Chờ hai tiếng đồng hồ, tới khi thật sự không chờ nổi nữa, hắn mới thử gọi điện cho Yến Minh Tu, có kết nối, nhưng Yến Minh Tu gác máy ngay.
Yến Minh Tu chính là người như thế, một giây trước vẫn còn gắp đồ ăn cho hắn, quan tâm thân thể hắn, một giây sau đã có thể vô tình ngắt điện thoại của hắn, kiểu cư xử mưa nắng thất thường như vậy, cho dù Chu Tường có tốt tính thế nào, cuối cùng vẫn không chịu nổi.
Hắn khe khẽ thở dài, gọi nhân viên đến tính tiền.
Bữa ăn này mất hơn ba ngàn, nhiều hơn cả một tháng tiền cơm của hắn, nhưng hắn không phàn nàn, hắn vốn không phải người keo kiệt, hơn nữa hắn còn xác định hôm nay mời Yến Minh Tu, chỉ có điều bữa ăn này thật sự không thoải mái, Yến Minh Tu mới gắp vài miếng đã bỏ đi, thậm chí đi còn chẳng thèm về.
Tuy nghĩ vậy có phần thiếu chín chắn, nhưng Chu Tường cảm thấy mình như bị đùa bỡn, hắn mang theo tâm trạng ấm ách về nhà.
END16.
~
Ngưu bàng là cây này:
Còn Ngưu bàng ti là món này:
Đừng hỏi mình, vào quán Nhật mình chỉ ăn cơm nắm, thận mình khỏe lắm.
( ̄▽ ̄)ノ