Chương 14

Chu Tường kinh ngạc, “Sao cậu lại đến đây?” Mặc dù bất ngờ thật, nhưng hắn vẫn không giấu nổi mừng rỡ.

Yến Minh Tu gỡ tai nghe xuống, “Anh không hoan nghênh?”

“Nào có, vào nhà đi.”

Chu Tường mở cửa cho Yến Minh Tu vào.

Yến Minh Tu từ phía sau nhìn chiếc cổ thon dài của Chu Tường, rất muốn lao vào cắn một miếng, trút hết tất cả oán giận trong lòng.

Y lái xe gần ba tiếng đồng hồ để tới trường quay gặp Uông Vũ Đông, nhưng cuối cùng Uông Vũ Đông lại muốn đến chỗ chị hai, mà y còn phải tươi cười đưa anh ta đi, y quả thực giận đến sắp nổ tung.

Vậy nên y tới tìm Chu Tường. Lúc y thượng Chu Tường, y có thể tự thôi miên rằng mình đang cùng với Uông Vũ Đông, như vậy lòng y sẽ dễ chịu hơn đôi phần.

Chu Tường hỏi y, “Ăn cơm chưa? Tôi mua đồ ăn nhanh đấy, chờ chút, tôi làm cho cậu ăn.”

“Không cần, tôi gọi cơm rồi.” Mới vừa nói xong, chuông cửa đã vang lên, Yến Minh Tu ra mở, Chu Tường nhìn thấy bên ngoài là nhân viên giao hàng của khách sạn đối diện khu tập thể.

Hắn lắc đầu cười, “Nhóc con giỏi hưởng thụ.”

Yến Minh Tu nhìn Chu Tường, lại nghĩ tới mình sắp coi người này là Uông Vũ Đông, trong lòng cũng hơi chột dạ, nhịn không được nói, “Hôm nay anh mệt mỏi cả ngày, nên ăn uống cho tốt.”

Chu Tường rất vui vẻ, đùa, “Không sai, người đau nhừ đây này.” Hắn ngồi vào bàn, dọn thức ăn lên, “Đến ăn đi, thơm quá.” Chu Tường gắp một miếng sườn nướng, há miệng cắn, thịt rất tươi, ướp đậm đà, cực kỳ ngon miệng.

Yến Minh Tu nhìn vẻ thỏa mãn của hắn, hơi hơi muốn cười, “Cũng bình thường, tôi làm ngon hơn.”

Chu Tường kinh ngạc, “Cậu biết nấu cơm?”

Yến Minh Tu lơ đãng nói, “Thời gian sống ở nước ngoài tôi đều tự nấu cơm. Tôi không thích trong nhà có người lạ.”

“Hôm nào cho tôi thưởng thức tay nghề đi.”

“Không thành vấn đề.” Yến Minh Tu nghĩ nghĩ, “Sắp tới anh có việc không?”

“Cả tuần sau nhàn rỗi, làm nghề này hay ở chỗ đó, không biết khi nào thì bất ngờ được nghỉ.”

“Vậy tôi ở lại đây.” Yến Minh Tu nhìn hắn một cái, cũng không hỏi ý kiến, bởi vì y biết Chu Tường chắc chắn sẽ đồng ý. Y không mù, y nhìn ra được Chu Tường có bao nhiêu hứng thú với y. Vừa đúng lúc y không muốn về nhà, cũng không muốn ở khách sạn một mình.

Bọn họ đều vì nhu cầu, Yến Minh Tu rất thích hình thức chung sống như vậy.

Chu Tường mong còn chẳng được, hắn khẽ cười, “Cậu muốn ở bao lâu cũng được.” Hiếm khi có mỹ nam bầu bạn cả kỳ nghỉ, trong nhà còn thêm tiếng người, quả thực hắn không có lý do gì để từ chối.

Dùng bữa xong, hai người lại làʍ t̠ìиɦ. Cả hai đều là dã thú tràn đầy tinh lực, nhiệt liệt mà quấn quýt mập hợp, tất cả các ngóc ngách trong căn hộ nhỏ hẹp đều lưu lại dấu tích tình ái.

Đã từ lâu Chu Tường không sống kiểu sống hoang đường như vậy.

Hắn và Yến Minh Tu cùng ăn cùng ở, rất ít khi ra ngoài, mỗi ngày điên cuồng làʍ t̠ìиɦ rồi mệt mỏi nhắm mắt ngủ, ngủ thẳng đến chiều hôm sau. Đôi lúc bọn họ gọi đồ ăn mang đến, cũng có khi cả hai cùng đi siêu thị mua nguyên liệu nấu cơm. Bọn họ cùng xem phim, cùng chơi game, dần dần càng thêm thân thiết, Yến Minh Tu tươi cười cũng nhiều hơn trước.

Từ xưa đến nay Yến Minh Tu vẫn là người khó sống chung, y rất ít bạn bè, bởi vì chẳng mấy ai chịu được tính khí thất thường của y, nhưng Chu Tường thì có thể. Chẳng những có thể, Chu Tường còn rất giỏi dỗ dành y. Vào những lúc quan trọng, nhường nhịn Yến Minh Tu tự cao và chưa chín chắn, đối với Chu Tường mà nói, cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. Đàn ông luôn đặc biệt kiên nhẫn trước những sinh vật xinh đẹp, huống chi Chu Tường vốn đã là một người rất kiên nhẫn và khoan dung rộng lượng. Đôi lúc Yến Minh Tu trở mặt, Chu Tường vẫn có thể để y tuỳ ý làm càn, không so đo nhiều với y nữa.

Bởi vậy Yến Minh Tu bắt đầu cảm thấy sống cùng Chu Tường rất thoải mái, rất nhẹ nhõm.

Bọn họ tựa như một đôi tình nhân bình thường, cuộc sống dường như chỉ có lẫn nhau.

Càng ở chung lâu, Chu Tường càng cảm thấy Yến Minh Tu giống một đứa nhỏ. Chỉ cần thỏa mãn yêu cầu của y, y vẫn sẽ là một người dễ chung sống. Hắn cũng đâu có dự định kết hôn với Yến Minh Tu, cần gì phải để ý chuyện đối phương tính tình tốt hay xấu?

Tại thời điểm đó, chưa nói Yến Minh Tu, ngay cả Chu Tường cũng không hề thật lòng.

Sáu ngày nhàn hạ trôi qua rất nhanh, Chu Tường phải đi nhận công việc chỉ đạo võ thuật cho quảng cáo lần trước, còn Yến Minh Tu cũng bị người nhà một ngày hai lần gọi đến phát phiền, cuối cùng quyết định về nhà một chuyến.

Chu Tường sắp tới giờ hẹn nên đi trước, Yến Minh Tu nhìn hắn mang giày, trong lòng bất chợt nảy sinh cảm giác không tình nguyện. Y túm lấy cánh tay Chu Tường, lật hắn lại, ép vào tường mạnh mẽ hôn môi.

Chu Tường cũng ôm lấy thắt lưng nhỏ gọn của Yến Minh Tu, nhắm mắt đáp lại nụ hôn nồng nàn. Yến Minh Tu luồn tay vào áo hắn, không muốn để hắn rời đi, vừa nghĩ tới Chu Tường phải đi làm loại việc mệt gần chết mà chẳng kiếm được vài đồng, Yến Minh Tu thật muốn nói với hắn, tôi bao anh được, nhưng y biết Chu Tường rất hài lòng với công việc của mình, y cũng không có cách nào mở miệng.

Chu Tường khẽ cười nói, “Ai ai, được rồi, sờ nữa tôi không đi được, mà cậu cũng không đi được.”

“Thế thì đừng đi, ngoài trời đang mưa.”

“Không được, làm việc là phải nghiêm túc.” Chu Tường cười, “Không nỡ hả, không nỡ thì cưng cũng đừng đi, ở lại để anh thương cưng nhé?”

Yến Minh Tu nhéo lưng hắn, “Tôi phải về nhà, hôm khác lại đến.”

“Ừ, cậu muốn đến lúc nào cũng hoan nghênh.” Chu Tường liếʍ liếʍ vành tai y, mờ ám nói, “Làm với cậu thích lắm, nếu không nhìn thấy cậu, chỉ cần nhớ về cậu là tôi cũng đủ cứng rồi.”

Những lời tán tỉnh kiểu này, Chu Tường hầu như cứ mở miệng là nói, Yến Minh Tu nghe cũng rất thoải mái. Y cắn cắn đôi môi hắn, “Có cứng cũng không được nã pháo lung tung, nếu anh để kẻ khác thượng anh, tôi sẽ không tha cho anh.”

Chu Tường bật cười, “Có cậu rồi, tôi còn cần ai nữa.” Hắn cũng không để lời của Yến Minh Tu vào đầu, hắn không biết Yến Minh Tu nghiêm túc hay chỉ đang nói đùa.

Yến Minh Tu chưa bao giờ giữ quan niệm trinh tiết, nhưng y lại vô thức coi Chu Tường là của mình, có lẽ vì y là người đầu tiên thượng Chu Tường, hoặc cũng có thể vì y xem Chu Tường như Uông Vũ Đông. Y không thể chịu nổi cảnh Chu Tường cùng với người khác.

Dù cảm thấy ý nghĩ này có vấn đề, nhưng y cũng chẳng muốn đi sâu nghiên cứu, ở trong lòng y, chỉ có một mình y được cắm vào mông Chu Tường.

Chu Tường đi rồi, Yến Minh Tu mới bật điện thoại lên.

Mấy hôm nay để tránh bị mẹ và chị hai khủng bố, mỗi ngày y chỉ bật máy vài giờ. Lúc này vừa khởi động lên đã có tin nhắn từ một tiếng trước của Uông Vũ Đông: “Anh Đông mời em ăn cơm.”

Yến Minh Tu ngây ngất, nỗi chán nản vì Chu Tường phải đi ngay lập tức biến thành hư không, y nhanh chóng nhắn tin trả lời, sau đó vọt đi tắm rửa. Chỉnh đốn bản thân tử tế xong xuôi, y đến thẳng khách sạn.

END14.