Mọi người lúc này mới như bừng tỉnh từ cơn mê, liều mạng chạy lên phía trước.
Cầu thang trong hành lang bị vặn xoắn lại thành góc độ kỳ dị, ngay cả trong điều kiện ánh sáng đầy đủ cũng rất dễ bị ngã, huống hồ là trong bóng tối và sự hoảng loạn – chỉ nghe thấy thanh âm xương gãy khiến người ta sởn gai ốc, phía sau vang lên tiếng thét thảm thiết: “Aaa! Chân tôi! Cứu với! Đừng bỏ lại tôi mà!”
Mạc Dịch dừng bước, định quay đầu lại nhưng chỉ nghe tiếng “khanh khách” quỷ dị và mơ hồ phát ra từ giữa cầu thang, nghe như tiếng bé gái cười khẽ, cô bé mỉm cười ngọt ngào và mãn nguyện như thể cuối cùng cũng nhận được món đồ chơi yêu thích.
Ngay sau đó, giọng nói của người đó như cuộn băng bị cắt đứt… cứ như vậy, mà biến mất.
Những thanh âm la hét, van xin, cầu cứu, đều như bị bóng tối nuốt chửng, toàn bộ đều biến mất không tung tích.
Từng người từng người nối tiếp nhau leo lên, trên gương mặt họ ngoài sự sợ hãi và cảm thấy may mắn vì thoát chết trong gang tấc, còn có sự nặng nề và khủng bố không thể che giấu.
Mạc Dịch nâng mắt liếc một vòng, trong lòng thầm đếm một lượt.
Đội ngũ vốn có 11 người, giờ chỉ còn lại 8.
Mà bây giờ chẳng qua mới thoát được một tầng.
Trên gương mặt của mỗi người đều phủ lên cái bóng của sự chết chóc.
Đúng lúc này, tiếng chuông kim loại kia lại lần nữa vang lên, thanh âm đơn điệu mà chói tai vang vọng khắp hành lang. Khi tiếng chuông ngừng lại, dường như cả ngôi trường cũng theo đó mà biến đổi một cách nhanh chóng.
Chỉ mới chớp mắt hai cái, cảnh tượng trước mặt đã biến đổi hoàn toàn khác biệt.
Hành lang dài mà trống trải, bức tường trắng bong sạch sẽ, phòng học im ắng, đèn ống trắng lập lòe trên đầu, còn cả cảm giác mục nát và lạnh lẽo dường như chưa hề thay đổi cùng với bầu không khí ẩm ướt như một ngày mưa âm u.
Cứ như thể khung cảnh địa ngục méo mó lúc trước chỉ là ảo tưởng trong đầu mọi người.
Trái tim Mạc Dịch thắt lại, xông tới chỗ cửa sổ trên hành lang, nhìn bên ngoài cửa sổ tối tăm đến mức không có một tia sáng nào.
Chỉ thấy con số biến thành 4:05.
—— Cách lần chuông reo trước đúng mười phút!
Thẩm Lỗi ở bên cạnh cũng đi qua, theo tầm mắt của Mạc Dịch ngước lên bầu trời, trong mắt hiện lên vẻ trầm ngâm: “… 45 phút, 10 phút, trường học, hai loại trạng thái thời không này sợ rằng là hoán đổi dựa trên quy luật lên lớp và tan học.”
Mạc Dịch gật đầu.
Cách thức biến đổi này khiến anh nhớ đến trò chơi kinh dị nổi tiếng: Ngọn đồi câm lặng (Silent Hill), thời gian lên lớp chính là thế giới bên ngoài, còn thời gian tan học sẽ là thế giới bên trong. Chỉ là trong trò chơi, sự hoán đổi giữa hai thế giới mang tính ngẫu nhiên, còn sự hoán đổi ở đây rõ ràng là có quy luật.
Nếu là như vậy… còn 45 phút nữa là sẽ đến lần hoán đổi tiếp theo.
Đột nhiên, anh cau mày, dường như ngửi thấy mùi khác thường, mùi máu tanh nồng nặc men theo hành lang từ từ bay đến, khiến mọi người không thể làm ngơ.
Đám đông xung quanh cũng bắt đầu truyền đến những lời phàn nàn và xì xào: “… Mọi người có ngửi thấy không?” “Mùi gì thế này?...”
Có người bạo gan tiến lên mấy bước, thuận theo phương hướng mùi vị bay đến ngó vào một gian phòng học, chỉ nhìn thoáng qua, người nọ mặt liền trắng bệch, “lạch bạch” lùi về sau liền mấy bước, sau đó hai chân mềm nhũn, ngã ngồi bệt ra đất.
Ngón tay anh ta run rẩy chỉ về phía cửa sổ, miệng há to nhưng không nói nổi, chỉ có thể phát ra tiếng “A, A” vì kinh hoảng quá độ.
Một dự cảm không lành ập đến, Mạc Dịch cùng với mọi người chậm rãi tiến về phía trước, sau đó lợi dụng ưu thế về chiều cao nhìn vào phòng học qua cửa sổ.
Phòng học vẫn gọn gàng sạch sẽ, những cuốn sách xếp chồng lên nhau, bảng đen chưa được lau sạch, trông như thể học sinh chỉ vừa mới rời đi.
Điểm duy nhất khác biệt là… trong phòng có thêm vài bóng dáng.
Hàng thứ hai gần cửa ra vào, một học sinh nữ đang ngồi ngay ngắn, lưng thẳng tắp, hai tay khoanh trên bàn giống như đang nghiêm túc ngồi nghe giảng.
Chỉ là, phía trên chiếc cổ mảnh mai, không có đầu.
Vết cắt gọn gàng, bằng phẳng, có thể nhìn thấy xương cổ và khí quản bị cắt đứt, máu ồ ạt chảy ra từ vết cắt, vạt áo trước và mặt bàn đều bị máu nhuộm đỏ khiến người khác nhìn mà phát hoảng.
Ở hàng ghế đầu tiên ngay cửa sổ, một người đàn ông nằm bò trên mặt bàn giống như đang lén lút ngủ gật trong giờ học, nhưng gương mặt đang đối diện cửa lớp của anh ta lại méo mó đến đáng sợ, tròng mắt như muốn nổ tung trên gương mặt xám ngoét, hàm răng nghiến chặt như thể đã nhìn thấy cảnh tượng khủng khϊếp nào đó.
Hai chân anh ta duỗi ra khỏi bàn, chỉ thấy da thịt trên bắp chân lẫn lộn, vặn xoắn thành độ cong không tự nhiên, xương trắng nhởn đâm thủng lớp da, máu chảy dọc theo chân tí tách rơi xuống đất.
Toàn bộ phòng học yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cho dù là người dày dạn kinh nghiệm như Thẩm Lỗi, sắc mặt cũng tái xanh, anh ta nuốt một ngụm nước bọt rồi tiến lên một bước, đưa tay đẩy cửa phòng học.
Mùi máu tanh theo động tác mở cửa của Thẩm Lỗi xộc lên, càng thêm nồng nặc, Mạc Dịch chỉ cảm thấy dạ dày nôn nao, phải chuẩn bị tâm lý hồi lâu mới nén xuống được cảm giác buồn nôn này.
Một bàn tay vỗ lưng anh, Mạc Dịch quay đầu lại, liền thấy Giang Nguyên Bạch đang nhìn mình với vẻ mặt lo âu, tuy rằng sắc mặt cũng không khá hơn là bao nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Mạc Dịch cắn răng gật đầu.
Giang Nguyên Bạch rút tay về, ánh mắt có chút nghiêm túc: “Cậu thực sự gầy quá, xương đều nhô ra ngoài chọc đau cả tay tôi.”
Mạc Dịch: “…” Điều anh để ý hình như hơi sai sai rồi đấy?
Sau khi bị Giang Nguyên Bạch cắt ngang, tâm tình Mạc Dịch cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều, anh đi theo hai người tương đối bạo gan phía trước, cùng tiến vào trong phòng học, còn những người khác, hoặc là không dám tới gần phòng học nửa bước, hoặc là đã chạy qua một bên nôn mửa.
Lúc này, Thẩm Lỗi đã kiểm tra qua thi thể, anh ta quay đầu hướng về phía mấy người vừa bước vào trong phòng, thanh âm nặng nề nói: “Hai người họ đều là người của chúng ta.”
Một người là chủ nhân của cái đầu, còn lại chính là người bị ngã ở cầu thang, còn người bị kéo vào trong màn sương mù thì vẫn chưa biết tung tích.
Nhưng Mạc Dịch cũng không hề bất ngờ. Nếu màn sương đó thực sự là “Sương mù không tên” (The nameless mist), thi thể của người đàn ông đó mà xuất hiện ở đây mới là đáng kinh ngạc.
Những chiếc đèn tiết kiệm điện năng trên đầu phát ra âm thanh “xẹt xẹt”.
Mùi tanh của máu sau khi quen dần cũng trở nên bớt buồn nôn, Mạc Dịch nghĩ như vậy, sau đó liền đi thêm hai bước về phía sau phòng học, ánh mắt vô tình chạm vào một góc tường, lập tức máu trong người như đông cứng lại, ánh mắt cũng không thể dời đi.
Chỉ thấy trên bức tường trắng bóc dán mấy chữ lớn: “Cách ngày thi đại học 208 ngày.”
Giống y hệt với căn phòng nơi anh tỉnh lại.
Những điểm nghi hoặc chưa kịp phát hiện trong lúc chạy trốn giờ hiện ra trong đầu: Thẩm Lỗi nói: Bản đồ cho thấy từ tầng 1 đến tầng 3 lần lượt thuộc về ba khối trung học phổ thông”, còn phòng học mà Mạc Dịch vừa rời đi giống như căn phòng này, tuy rằng chia ra nằm ở tầng một và tầng hai nhưng hiển nhiên đều là phòng học của học sinh lớp 12.
Mạc Dịch quay lại, vội vã tìm kiếm xung quanh phòng học.
Sau đó, anh bước từng bước lớn đến chỗ một chiếc bàn trong phòng, vươn tay lấy quyển ôn tập ngay trên cùng chồng sách, mở ra một cách thuần thục.
Toàn thân anh trở nên lạnh ngắt, gót chân tựa như bị đóng đinh tại chỗ.
Chỉ thấy trên trang bìa trong là hàng chữ mềm mại nắn nót: “Lớp 12-3, Triệu Thu Lam.”