Mạc Dịch vừa mới chạy tới đại sảnh đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy ngắn đang lớn tiếng mắng chửi mọi người, âm thanh bén nhọn cao vυ"t như khiến lỗ tai người khác âm ỉ đau.
... “Là ai phái các người tới đây quản tôi? Bà đây không rảnh chơi cùng mấy người đâu! Tôi sẽ đi ngay bây giờ, xem các người ai dám cản tôi?”
Cô ta vừa nói vừa tức thở hổn hển đi ra ngoài, vươn tay muốn mở cửa.
Sau đó, người phụ nữ đó lập tức nghẹn họng, trợn mắt há hốc mồm nhìn bên ngoài.
Trước mắt cô ta bóng tối vô biên theo đúng nghĩa đen, cứ như thể tất cả mọi công trình kiến trúc đều chìm sâu trong bóng tối vẫn chưa hóa thành thực thể, không khí lạnh lẽo ập tới như sự hiện diện của ác ý và nguy hiểm vô biên.
Làm cho người ta cảm thấy khủng bố và đáng sợ không nói nên lời.
Cô gái đứng chết trân tại chỗ, những người chạy theo cô ta ra ngoài cũng sững sờ, ngây ngốc đứng nhìn cảnh tượng siêu nhiên trước mắt.
Sương mù nồng đậm, đen thui hòa làm một thể với bóng tối, sau đó như một vật sống, chầm chậm vươn xúc tu thám tính bên trong, dần duỗi vào trong.
Trái tim Mạc Dịch lập tức co rúm lại, tình cảnh trong phó bản lần trước lập tức hiện lên trong đầu anh!
Anh dựng tóc gáy, lời cảnh báo sắp nói ra như bị kẹt trong cô họng, anh theo bản năng muốn hét lên.
Một giây sau, một người cất bước nhanh như gió xông qua đẩy người phụ nữ kia ra rồi hung hăng đóng sầm cửa lại!
“Rầm” một tiếng, tiếng vang thật lớn phá vỡ sự im lặng chết chóc trong phòng, bụi đất trên cánh cửa đã nhiều năm không tu sửa rơi xuống như mưa, khiến căn phòng trở nên tối tăm và đáng sợ như sương mù dày đặc bị khóa ngoài cửa.
Sương mù dưới khe cửa dần dần tiêu tán.
Người phụ nữ vừa rồi còn làm ầm ĩ giờ đây mặt đã tái mét, dường như tới lúc này mới ý thức được đây không phải một trò đùa, cô ta ngồi phịch xuống đất, mặt xám mày tro nhìn về phía chàng trai mới xông tới đẩy mình.
Sau khi đóng cửa, chàng trai đó lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó liền không nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi co quắp dưới đất lần nào nữa.
Mạc Dịch thở dài thườn thượt, anh xoa xoa ngón tay cứng ngắc, giờ này anh mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đã bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Quá nguy hiểm... vừa rồi xem chút nữa họ đã bị đá khỏi GG
trước khi trò chơi chính thức bắt đầu.
Ngay lúc này, giọng nữ êm tai quen thuộc kia lại vang lên:
“Xin chào mọi người, hoan nghênh mọi người tới trò chơi sinh tồn người thật quy mô lớn... STAY ALIVE. Nhiệm vụ duy nhất của ngài là: Sống sót trong cô nhi viện này 72 giờ.
Dưới đây là một số gợi ý cho ngài:
Nghe lời nghe lời đừng phá vỡ quy tắc nha
Bé ngoan bé ngoan mới có thể chơi trò chơi nha
Chúc ngài chơi vui vẻ.”
Giọng nữ đó vừa dứt lời, mọi người liền nhìn thấy trong bóng tối ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một dãy số đếm ngược màu xanh xám:
71:59:59
Trong không khí tràn ngập sự im lặng đến quỷ dị.
Mạc Dịch mím môi, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ:
…. Ba ngày sao?