Sau đó Mạc Dịch lạnh sống lưng, vươn tay nhặt cuốn sổ mở ra trên đất lên, dù đã cố gắng kiềm chế, ngón tay anh vẫn không kìm được khẽ run rẩy.
Cuốn sổ rất mỏng, cầm trong tay không nặng nề gì. Góc sổ hơi ố vàng, rõ ràng là đã được mở đọc rất nhiều năm, nhưng lật tới trang cuối cùng lại nhìn trông hoàn chỉnh như mới, hoàn toàn không giống một cuốn sổ từ những năm 9x.
Mạc Dịch bỏ đi tạp niệm trong lòng, bắt đầu đọc từ đầu đến cuối.
Chỉ thấy trên trang đầu tiên, nét chữ thanh tú quen thuộc kia viết ngay ngắn rằng:
“Ngày x tháng x năm 1993, ba mẹ đều rất yêu mình, cô giáo bạn học đều rất quan tâm mình. Hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp.”
Sau khi lật ra đằng sau hai trang, mắt Mạc Dịch xuất hiện vẻ hoang mang.
Mỗi một trang, ngoài ngày tháng thay đổi ra thì nội dung mỗi một trang đều hoàn toàn giống nhau, đến cả dấu ngắt câu cũng không thay đổi gì.
Anh nhảy vài trang, ngón tay lật trang đột nhiên khựng lại.
Nội dung trên cuốn sổ vốn dĩ viết theo ngày tháng mỗi ngày, nhưng đột nhiên dừng bảy ngày, trong một đoạn tiếp đó, nội dung đột nhiên thay đổi: “Ngày 28 tháng 12 năm 1993, mẹ rất yêu mình, cô giáo bạn học đều rất quan tâm mình, hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp.”
... Vậy ba đâu?
Mạc Dịch mím môi, lật tiếp về sau.
Những trang sau đó có dấu vết bị xé đi tẩy xóa, bởi vì quá lâu rồi, hoàn toàn không nhìn ra được trước đó viết gì, tiếp đó khi nhìn thấy được rõ ràng, ngày tháng đã tới năm 1994:
“Ngày 7 tháng 1 năm 1994, cô giáo bạn học rất quan tâm mình, hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp.”
Mẹ cũng... không thấy nữa.
Mạc Dịch sững sờ, đột nhiên, một cảnh tượng lướt qua trong đầu anh: Màu máu lan tràn trong nhà vệ sinh nữ, vách ngăn thứ ba không có vết máu, hình tròn trống rỗng trong vũng máu, cùng với đầu người trắng bệch lăn lóc dưới chân anh.
Cơ thể anh chấn động, một suy nghĩ lướt qua như điện xẹt trong đầu anh, manh mối trước đó dường như khớp lại với nhau như bánh răng vào lúc này, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
“Hình như tôi, biết rồi...” Mạc Dịch tự nói một mình.
Giang Nguyên Bạch ở bên cạnh tới gần, hoang mang đánh giá cuốn sổ trong tay Mạc Dịch, hỏi rằng: “Hả? Biết cái gì?”
“Còn nhớ nhà vệ sinh nữ ở tầng một không?” Mạc Dịch hỏi ngược lại anh ta không đầu không đuôi.
“Đương nhiên rồi.” Giang Nguyên Bạch run rẩy, vết máu đầy đất và vết cào đằng sau cửa nhà vệ sinh có thể khiến anh ta nằm mơ ít nhất vài tháng.
“Nhà vệ sinh thứ ba không có vết máu, cô bé hỏi quả bóng da, oan hồi trên trần nhà...” Tốc độ nói của Mạc Dịch ngày càng nhanh: “Có phải nghe thấy hơi quen không?”
Giang Nguyên Bạch tái mặt, do dự gật đầu.
“Lúc đầu tôi không nghĩ tới là vì phiên bản của truyện này thực sự quá nhiều, mà những hiện tượng trong nhà vệ sinh này lại trùng hợp không phải phiên bản mà đa số mọi người biết rõ...”
Mạc Dịch như đang chìm trong suy nghĩ của mình, tiếp tục nói lẩm bẩm.
“... Thể nhưng, tất cả phiên bản đều có chung đặc điểm, ví dụ như: Cô bé ở vách ngăn thứ ba, còn cả đi vệ sinh xong không thể soi gương và nhìn trần nhà.”
Giang Nguyên Bạch nghe mà hoang mang, vội vàng ngắt lời Mạc Dịch: “Đợi đã đợi đã, phiên bản cái gì cơ, cậu đang nói gì vậy?”
Mạc Dịch như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngẩng đầu lên nhìn Giang Nguyên Bạch, lời ít ý nhiều:
“Hoa Tử trong nhà vệ sinh.”
Một phiên bản trong số đó kể rằng: Người mẹ mưu sát ông chồng nɠɵạı ŧìиɧ rồi trở nên điên cuồng, sau khi gϊếŧ chết con gái của mình trong vách ngăn thứ ba của nhà vệ sinh trong trường học thì tự sát rồi chết. Cho nên truyền thuyết sau này nói rằng, Hoa Tử bị nhốt trong vách ngăn thứ ba vĩnh viễn, nếu như có người nào đó gõ cửa và hỏi rằng “Hoa Tử có chơi không”, cô bé sẽ xuất hiện. Hơn nữa, trong nhà vệ sinh mà Hoa Tử xuất hiện, kiêng kị nhất đó là soi gương và ngẩng đầu nhìn trần nhà.”
Trong đầu Giang Nguyên Bạch lóe lên dấu tay bằng máu trên trần nhà vệ sinh, cơ thể không kìm được mà run rẩy, nổi hết da gà da vịt.
Tiếp đó Mạc Dịch giơ cuốn sổ lên, chỉ chữ viết bên trên cho Giang Nguyên Bạch xem.
“Ba biến mất trước, sau đó mẹ cũng không thấy nữa.”
“Sau đó, anh nhìn đây đi.” Ngón tay thon dài của Mạc Dịch chỉ góc trái bên dưới cuốn sổ kia, chỉ thấy ở đó có một quả bóng da nhỏ nhỏ được vẽ bằng bút mực đỏ tươi. Trong tĩnh lặng, tiếng cười khanh khách kỳ dị của cô bé kia dường như lại vang lên bên tai: “Có ai thấy bóng da của em đâu không?”
“Cho nên... cho nên...” Giang Nguyên Bạch hơi lắp bắp: “Trong nhà vệ sinh kia... thực ra là?”
“Không.” Bất ngờ là Mạc Dịch lắc đầu: “Chắc cô bé kia không phải là Triệu Thu Lam đâu, dù sao thì cuốn sổ này vẫn còn đoạn sau đó nữa, có nghĩa cô ấy chắc chắn không chết trong nhà vệ sinh.”
Giang Nguyên Bạch càng hoang mang hơn: “... Vậy?”
“Tôi đoán, có lẽ nó có liên quan tới nội dung oán niệm của Triệu Thu Lam, mà trùng hợp Hoa Tử trong nhà vệ sinh lại có chung việc từng trải qua với cô ấy, cho nên mới xuất hiện với hình tượng này.” Mạc Dịch cong ngón tay gõ nhẹ lên cuốn sổ, ánh mắt sâu thẳm.
“Hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp...”
Giang Nguyên Bạch sững sờ, dường như nhớ ra điều gì đó, nói rằng: “Hình như đây là một cách điều trị tâm lý học, mỗi ngày nói với bản thân rằng hôm nay rất tốt đẹp, như vậy một ngày của cậu sẽ tốt lên.”
Mạc Dịch cười ngắn ngủi, nhưng giọng nói lại chẳng có chút ý cười nào: “Cho nên, mỗi một câu trong đây đều ngược lại, bố mẹ cô bé không yêu nó, cô giáo và bạn học cũng không quan tâm cô bé đó.”
Giang Nguyên Bạch gật đầu chậm rãi, bầu không khí nhất thời trở nên nặng nề.
Đột nhiên không hề báo trước, giọng nữ xuất hiện lúc đầu phá vỡ sự yên tĩnh, nói bằng giọng điệu lạnh lùng máy móc:
“Ting ting ting ting! Chúc mừng người chơi số 08 Mạc Dịch, và người chơi số 05 Giang Nguyên Bạch mở khóa được cốt truyện che giấu trong trò chơi sinh tồn lần này! Mở nhiệm vụ nhánh, hoàn thành nhiệm vụ nhánh sẽ có phần thưởng tích điểm phong phú, mong người chơi tiếp tục cố gắng!”
Mạc Dịch và Giang Nguyên Bạch cùng sững sờ, nhìn nhau một cái sau đó cùng chạy về phía cửa sổ.
Chỉ thấy trên bầu trời tối tăm không có chút ánh sáng nào, thiết bị đếm ngược vẫn chạy từ từ đang treo lơ lửng, nhưng bên dưới thiết bị đếm giờ xuất hiện một hàng chữ nhỏ màu đỏ máu:
“Nhiệm vụ nhánh: ??? Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ: ???”
“Đậu má, trò chơi này còn có phần thưởng à?” Mặt Giang Nguyên Bạch hiện vẻ WTF, đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.
Đợi đã....
Mạc Dịch nhạy bén bắt được trọng điểm, quay đầu lại nhìn Giang Nguyên Bạch với vẻ mặt khϊếp sợ: “Là sao? Ý là trò chơi sinh tồn gì này vốn không có phần thưởng sao?”
Giang Nguyên Bạch đau đớn gật đầu.
“Lần trước tôi vào trò chơi này, mệt chết mệt sống trốn ra được rồi, trò chơi rác rưởi này để lại cho tôi một dòng chữ bỏ đi, viết là: Chúc mừng bạn đã sinh tồn thành công, cảm ơn bạn đã tham gia, chúc bạn sống vui vẻ.”
Câu cuối cùng Giang Nguyên Bạch bóp giọng nói, trên mặt còn nở nụ cười giả tạo lịch sự.
Tiếp đó, anh ta lại đổi sang vẻ mặt đau khổ căm thù, nói tiếp rằng: “... Mà sau tờ giấy kia là vào thiết bị đếm ngược của trò chơi tiếp theo luôn.”
Mạc Dịch: “...” Đậu xanh, lòe nhau như vậy luôn ư?
Lẽ nào cái gọi là phần thưởng khi thắng trong trò chơi chính là vào trò chơi tiếp theo hả?
Anh cũng coi như là trạch nam, bình thường cũng thích đọc tiểu thuyết mạng, kiểu tiểu thuyết nỗi sợ vô hạn gì đó cũng đọc rất nhiều... Nhưng không có bất kỳ trò chơi hay hệ thống nào lòe nhau đến mức: Qua màn không có phần thưởng, phải tìm ra cốt truyện bị che giấu thì mới có được tích điểm!
Trò chơi này thích chơi trội khác người quá vậy?!
Mạc Dịch nhất thời thấy hơi cạn lời, không nhìn ra bên ngoài cửa sổ nữa.
Đúng lúc này, ánh mắt anh vô tình nhìn về phía cầu thang, mặt lập tức biến sắc, vội vã kêu lên một tiếng: “Đệch mợ! Chạy mau!”
Anh nói xong, Giang Nguyên Bạch cũng nhìn theo ánh mắt anh, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.
Chỉ thấy màn sương mù dày đặc gần như tụ thành thực thể đang chậm rãi bò lên men theo cầu thang, im lặng tới gần, tới gần, như con thú đang ẩn núp, lặng lẽ lộ ra nanh độc hung ác, im lặng mà trí mạng.
Hai người liều hết sức mình chạy về phía ngược lại với cầu thang, may mà sau khi chuông kêu, lối đi trở nên vô cùng dài, để bọn họ có cơ hội trốn được sự tấn công của lớp sương mù dày đặc kia.
Mạc Dịch chống tường thở hổn hển, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Lớp sương mù dày đặc chỉ xuất hiện trong mười phút nghỉ giải lao.
Bọn họ chạy lên tầng hai trong mười phút giải lao của tiết một, mà khi đó sương mù dày đặc vẫn còn ở tầng một.
Mà trong mười phút của tiết thứ hai, lớp sương mù dày đặc đã nuốt cả tầng hai, thậm chí đã bắt đầu ăn mòn tới tầng ba!
Điều này có nghĩa rằng... tốc độ di chuyển của lớp sương kia, trở nên nhanh hơn.