Chương 6

Hậu trường nhà hát ầm ĩ.

“Phụt” một tiếng, trà trong miệng giám đốc sản xuất phun lên màn hình giám sát.

Chỉ có Tiểu Lưu đứng ở góc phòng, nở một nụ cười âm hiểm và mãn nguyện.

Kẻ ngốc cuối cùng cũng mắc bẫy.

Tiểu Lưu không phải là một trợ lý bình thường. Cậu ta là em họ của Kim Tĩnh Diêu.

Không lâu trước đây, cậu ta đã lợi dụng chức quyền của mình, lén lút đưa thông tin của người bạn Tần Dịch vào danh sách chờ thử vai.

Nhưng chẳng bao lâu sau, đạo diễn casting phát hiện và lập tức loại bỏ hắn ta.

Sau đó Tần Dịch gặp chuyện không may, Tiểu Lưu rất đau buồn. Cậu ta quyết định báo thù cho người anh em của mình.

Ban đầu, Tiểu Lưu không dám manh động, thậm chí còn nghĩ Lê Linh là một nhân vật lớn không thể động vào. Dù sao thì anh họ đã bắt cậu ta ngồi xe năm tiếng đồng hồ để đích thân ra ga tàu đón cô. Đến Hoàng Ứng Thiến cũng không có được đặc ân như vậy.

Nhưng sau khi quan sát, cậu ta nhận thấy chắc Lê Linh cũng không có gì đặc biệt, nếu không, lần đầu gặp cô, anh họ đã không để mặc cô một mình mà chẳng thèm đoái hoài đến.

Cậu ta quyết định sắp đặt cho Lê Linh một cái chết thảm nhất.

Ai cũng biết, đạo diễn ghét nhất là có người thay đổi kịch bản của anh ta, thậm chí một từ cũng không được phép.

Không nghĩ cũng biết, một diễn viên nhỏ gan dạ như Lê Linh, chắc chắn sẽ có kết cục thê thảm hơn nữa.

Sau nhiều ngày ẩn nhẫn, giờ là thời khắc mà Tiểu Lưu đã mong đợi từ lâu. Trong lòng cậu ta, chiến ca dồn dập vang lên, khói lửa bùng lên bốn phía, trống trận đã bắt đầu rền vang.

Trống trận vang thêm một lúc nữa, nhưng trường quay vẫn im lặng, không có cảnh tượng kịch tính nào như dự kiến.

Tiểu Lưu: “?”

Cậu ta không thể tin nổi, quay lại nhìn những người xung quanh: “Mọi người nghĩ cô ta thế nào...”

“Diễn viên này không tệ đâu,” Đạo diễn casting nói, “Quay lại cả đêm mà trạng thái vẫn còn tốt thế này.”

Tiểu Lưu: “Không, cô ta vừa đè đạo diễn xuống...”

“Ừ, rất có lực, sức bật rất mạnh mẽ,” một người khác nói.

Tiểu Lưu há hốc mồm: “Cô ta đã thay đổi kịch bản của đạo diễn...”

“Thay đổi kịch bản thì có sao đâu, diễn viên ứng biến không phải là chuyện bình thường à? Cô ấy làm cho nhân vật này có thêm chiều sâu đấy.”

“Hay chỉ là tôi tưởng tượng thôi.” Một trợ lý quay phim cơ bắp nhỏ nhẹ chen vào, “Đạo diễn và nữ diễn viên này diễn chung cũng rất có... phản ứng hóa học, tôi thấy hơi bị cuốn đấy...”

Tiểu Lưu: “...” Khó chịu vô cùng, không thể nghe thêm được nữa.

Cậu ta bực bội hét lên: “Mấy người đừng có nói lung tung!”

“Tiểu Lưu, cậu không nhận ra à?” Giám đốc sản xuất đứng phía sau cầm tách trà, tủm tỉm cười, “Bọn họ đang muốn chọn một người dám đánh đạo diễn đấy.”

Tiểu Lưu: “...” Đây không phải là Gotham. (Ý là ở đây không tuyển chọn anh hùng)

Rất phiền, thật sự rất phiền, cậu ta bất mãn thúc giục phó đạo diễn: “Nhanh hô ‘cắt’ đi.”

Phó đạo diễn sững sờ: “Nhưng đạo diễn chưa lên tiếng mà.”

“Còn lên tiếng gì nữa? Anh họ tôi giận đến không nói được gì rồi!” Tiểu Lưu hổn hển nói.

“À, à, cũng đúng.” Phó đạo diễn như chưa tỉnh táo hẳn, ngẩn ngơ cầm lấy bộ đàm: “Cắt.”

Đạo diễn trẻ bị Lê Linh đè xuống lập tức vùng ra, nắm lấy cổ tay cô.

Anh ta quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào máy quay, lạnh lùng và sắc bén như sợi dây thép xuyên qua lỗ chân lông và mạch máu.

Đến rồi!

Tiểu Lưu nắm chặt tay, trở lại trạng thái hưng phấn.

Kim Tĩnh Diêu: “Ai cho các anh hô ‘cắt’?”

Tiểu Lưu nghĩ mình nghe nhầm.

Chân tay cậu ta mềm nhũn, quay đầu nhìn những người xung quanh.

Một số người vẫn còn nửa mê nửa tỉnh, một số khác thì đã lấy lại lý trí, nhìn nhau khó hiểu. Phó đạo diễn trông đặc biệt yếu đuối, đáng thương và bất lực, lập tức dúi bộ đàm vào tay Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu: “...”

Cậu ta gượng gạo nói vào bộ đàm: “Đạo diễn, anh nghe nhầm rồi, không ai hô ‘cắt’ đâu, chỉ là phó đạo diễn bị ngứa cổ thôi.”

Phó đạo diễn: “...”

Nhưng dường như đạo diễn trẻ đã mất kiên nhẫn, mỉm cười nói: “Vậy à.”

Giọng anh ta rất nhẹ nhàng, sắc mặt cũng không khác gì thường ngày, nhưng những ai hiểu rõ anh ta đều biết, đó là dấu hiệu anh ta đang không vui.

Tiểu Lưu đột nhiên cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không thể thốt ra từ ‘vâng’.

Mồ hôi lạnh từ trán cậu ta chảy xuống, cậu ta hoảng hốt, đầu óc trống rỗng, thậm chí còn sinh ra ảo giác hoang đường rằng: Thật ra cái gì anh họ cũng biết.

Trước đây anh ta không quản là vì anh ta không quan tâm.

Nhưng đây là phim trường của anh ta. Không có sự cho phép của anh ta thì không thể xảy ra bất cứ việc gì.

Cậu ta vô cùng sợ hãi, nhưng chẳng nói được gì, chỉ liên tục lắp bắp xin lỗi.

Đạo diễn Kim Tĩnh Diêu giơ tay phải lên, chậm rãi xoa huyệt thái dương, định nói gì đó, nhưng bỗng cảm nhận được một bàn tay khác đang khẽ nắm lấy tay mình.

Anh ta khựng lại, quay sang nhìn.

Tay trái của anh ta vẫn đang nắm chặt cổ tay Lê Linh.

Tay anh ta lớn hơn tay cô rất nhiều, ngón tay dài, đốt ngón tay rõ ràng, là kiểu tay mà fan hâm mộ tung hô là “rất khêu gợi”.

Nhưng lúc này bàn tay ấy trông rất mạnh mẽ, với các mạch máu xanh nổi rõ trên mu bàn tay, thể hiện sức mạnh của một người đàn ông trẻ tuổi.

Còn bàn tay bị anh ta nắm lấy lại rất mảnh mai, như những sợi dây leo trắng muốt, hoặc những chiếc lông vũ mềm mại.

Khó mà tưởng tượng được rằng trước đó không lâu, bàn tay này đã đè lên cổ anh ta.

Nghĩ vậy, Kim Tĩnh Diêu vô thức siết chặt tay hơn.

Lê Linh có vẻ đã thấy đau, nhưng vẫn dũng cảm chỉ vào bộ đàm, gượng cười: “Đạo diễn, anh tiếp tục đi.”

Khoảng cách của họ rất gần.

Kim Tĩnh Diêu cúi đầu, còn Lê Linh ngẩng lên, ánh mắt anh ta như hồ nước sâu thẳm, để cô nhìn thấy bóng mình trong đó.

Anh ta hạ mi mắt, đột nhiên mỉm cười với Lê Linh.

“Cô nghĩ mình diễn thế nào?” Anh ta hỏi cô.

Lê Linh thăm dò trả lời: “Cũng... cũng được ạ?”

“Vẫn chưa đánh đủ.” Kim Tĩnh Diêu nhẹ nhàng nhận xét.

Lê Linh: “...”

Thật đáng sợ. Sao anh ta có thể hạ sát mọi người không chừa một ai thế này.

Cô cố giữ bình tĩnh giải thích: “Không phải đâu, đạo diễn, anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó.” Cô lại tỏ vẻ rất đáng thương nói: “Tôi tưởng anh không cho họ dừng lại vì còn muốn xem tôi diễn tiếp...”

“Đúng là tôi không thích họ tự ý quyết định.” Kim Tĩnh Diêu bình thản nói.

Từ “họ” đó có thể cũng bao gồm cả cô. Anh ta có vẻ đang ám chỉ cô.

Lê Linh khựng lại, buồn bã đáp: “Vâng, đạo diễn, tôi hiểu ý anh rồi—nhưng lúc nãy tôi diễn như vậy là có lý do...”

Cô đổi chủ đề, bắt đầu nói những lời vô nghĩa, phân tích dài dòng về nhân vật, cố gắng hợp lý hóa hành động đánh anh ta vừa nãy.

Một số đạo diễn ngốc nghếch sẽ tin là thật và khen cô đã nghiên cứu kỹ lưỡng về nhân vật.

Kim Tĩnh Diêu nói: "Chỉ có hai trang kịch bản mà cô có thể bịa ra nhiều thế."

Lê Linh: "..."

Mấy lời vô lý này thật sự không thể tiếp tục được nữa.

Vì quá đau lòng, cô không nhận ra rằng đạo diễn vẫn chưa buông tay mình ra.

Da của họ chạm vào nhau. Nhịp tim lạ lẫm, đập nhè nhẹ trong lòng bàn tay anh ta, giống như một dòng sông không ngừng chảy.

Khi cô nói, bờ môi đóng mở liên tục, đỏ mọng, gần như rực rỡ. Khiến người ta nảy sinh cảm giác muốn chiếm đoạt và phá hủy.

Sắc mặt của Kim Tĩnh Diêu bình tĩnh, nhưng trông như đang tức giận. Anh ta nhìn cô rất lâu trước khi quay người bước xuống sân khấu.

Anh ta đi thẳng đến hậu trường.

Không khí trong hậu trường vẫn vô cùng lúng túng, cả đội ngũ sáng tạo đều chăm chú nhìn đạo diễn.

Trợ lý đạo diễn ngồi trước màn hình, nhỏ giọng hỏi: "Đạo diễn, những cảnh quay không sử dụng từ tối qua, có cần cắt bỏ không?"

Kim Tĩnh Diêu nói: "Gửi hết cho tôi."

Sau đó, Lê Linh mới biết từ trợ lý đạo diễn rằng tối qua thực ra không phải là buổi thử vai mà là buổi quay chính thức.

Nói cách khác, ngay sau lần thử vai đầu tiên, cô đã được nhận.

Cô thật sự có thể đóng trong bộ phim mới của Kim Tĩnh Diêu.

Cô nhắn tin cho 9787532754335: "Tôi đã thử vai thành công rồi [khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn]"

9787532754335: "Ồ."

Ông ấy thật lạnh lùng.

Lê Linh nghĩ như vậy và vô tình bấm vào trang cá nhân của 9787532754335.

Ông ấy không đăng nhiều bài trên Weibo, thường chỉ nhấn like bài của cô, ngoài việc nhấn like bài của cô, thì vẫn là nhấn like bài của cô.

Nhưng sáng nay, 9787532754335 đã like một bài đăng khác.

【Bàn tay trong điêu khắc cơ thể người: sự trong sáng và gợi cảm đồng thời tồn tại】?

Cái gì linh tinh vậy.

Tối đó, Lê Linh nhận được kịch bản từ trợ lý đạo diễn.

Câu chuyện được mở đầu bằng cách kể ngược, cảnh đầu tiên là cuộc thẩm vấn trong buổi thử vai.

Nhân vật nam chính Châu Kính đã gϊếŧ người.

Anh ta chặt xác nhiều diễn viên trong đoàn rồi chôn trong các góc của nhà hát, như thể đang chơi một trò chơi ghép hình tàn nhẫn.

Nhưng trong phòng thẩm vấn, dù nữ cảnh sát có hỏi thế nào, Châu Kính vẫn không mở miệng. Từ đầu đến cuối, anh ta không hề nhắc đến vụ án.

Lê Linh nhận thấy rằng đoạn ứng biến ngắn mà cô biểu diễn cũng được viết vào kịch bản.

Sau khi nữ cảnh sát ấn Châu Kính dưới ánh đèn, anh ta không chống cự, ngoan ngoãn xoay người và nở một nụ cười ghê rợn với cô.

Cuối cùng anh ta cũng sẵn lòng nói chuyện.

Và câu đầu tiên anh ta nói với cô là: "Tôi muốn nói chuyện về bạn gái của tôi."

Câu chuyện quay lại quá khứ, khi Châu Kính vẫn chỉ là một diễn viên vô danh, sống trong căn phòng chứa đồ sau nhà hát.

Bạn gái cũ của anh ta, A Linh, đột ngột bị tai nạn xe, liệt nửa người, bị gia đình đuổi ra ngoài, không nơi nương tựa nên tìm đến anh ta.

Châu Kính không chấp nhặt chuyện cũ, đón nhận và chăm sóc cô ta chu đáo.

Tính cách A Linh rất tồi tệ. Ích kỷ, nóng nảy, kiêu ngạo.

Cô ta không thể chấp nhận việc mất đi một chân, thường xuyên đánh đập mắng mỏ và trút hết cơn giận lên người Châu Kính.

Nhưng Châu Kính chưa bao giờ nổi giận với cô ta.

Tính cách anh ta hiền lành, ít nói, hoàn toàn khác với hình ảnh kẻ gϊếŧ người lạnh lùng ở đầu phim.

Dường như anh ta thực sự yêu A Linh, dù cô ta có làm gì quá đáng đi chăng nữa, anh ta cũng chấp nhận tất cả.

A Linh tự buông xuôi, không muốn đứng dậy trở lại. Anh ta giúp cô xoa bóp, mặc quần áo, chải tóc, thậm chí còn đút cơm cho cô ta ăn.

Khi đọc đến đây, Lê Linh đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ: Hình như Châu Kính đang nuông chiều, thậm chí là nuôi dưỡng cô ta.

Anh ta cũng không muốn cô ta đứng dậy, vì nếu cô ta làm được, anh ta sẽ lại mất cô ta một lần nữa.

Nhưng họ không thể mãi mãi trốn trong căn hầm tối tăm không có ban ngày này. Châu Kính vẫn bị các diễn viên khác trong đoàn bắt nạt, thường xuyên trở về nhà với cơ thể đầy vết thương.

Họ càng trở nên tàn bạo hơn, thậm chí xông vào căn phòng dưới tầng hầm, Châu Kính đã dành chút thời gian cuối cùng để đẩy A Linh vào tủ.

Qua khe cửa, cô ta nhìn thấy Châu Kính bị đánh đập tàn nhẫn, nước mắt giàn giụa nhưng không thể phát ra tiếng.

Khi Châu Kính tỉnh lại lần nữa, anh ta thấy A Linh, người luôn được anh ta chăm sóc sạch sẽ, xinh đẹp, giờ đây đang quỳ bên giường, đôi tay dính đầy máu, giúp anh ta băng bó vết thương.

Chính cô ta, với cơ thể tàn tật, đã kéo anh ta dậy.

Kịch bản kết thúc ở đây, phần sau vẫn chưa được sửa xong.

"Kịch bản chẳng phải đã hoàn chỉnh rồi sao?" Lê Linh thắc mắc hỏi trợ lý đạo diễn.

Đối phương thản nhiên nói: "Đúng vậy, đã sửa khoảng tám mươi lần rồi."

Lê Linh: "…Thôi được."

"Chị thấy kịch bản thế nào?" Trợ lý đạo diễn dè dặt hỏi cô.

Lê Linh khen ngợi hết lời: "Không hổ danh là kịch bản mà đạo diễn dồn sức viết trong hai năm, thật sự xuất sắc, một câu chuyện tình yêu thuần khiết đầy cảm động."

Mắt đối phương sáng lên: “Tôi đã bảo mà, cảm động như thế, tôi đã khóc không biết bao nhiêu lần, nhưng Hoàng Ứng Thiến cứ bảo là quá biếи ŧɦái…"

Trong lòng Lê Linh lặng lẽ giơ ngón cái khen ngợi con mắt tinh tường của chị Hoàng.

Kịch bản này, không nghi ngờ gì, hoàn toàn không phải là thứ mà một người bình thường có thể viết ra.

Cô không quên rằng ngay từ đầu, Châu Kính đã xuất hiện với tư cách là một kẻ gϊếŧ người.

Vì vậy, dù anh ta có tỏ ra dịu dàng thế nào trước mặt A Linh, thì vẫn khiến người xem cảm thấy kỳ lạ, rợn người.

Hơn nữa, trong từng câu chữ của kịch bản, dường như luôn ẩn chứa một cảm giác lạnh lẽo.

Bạn khó mà phân biệt được, Châu Kính thật sự yêu A Linh, hay chỉ yêu sự khuyết tật của cô ta.

Quá khứ, khi cô ta còn là một người hoàn chỉnh, anh ta không đủ can đảm để yêu cô ta. Nhưng giờ đây, cuối cùng cô ta đã cần đến anh ta.

Có lẽ anh ta cũng đang mượn sự khiếm khuyết của cô ta để hoàn thiện chính mình. Anh ta đã xây dựng cho cô ta một cái tổ. Cô ta bị nhấn chìm trong sự dịu dàng của anh ta, giống như con mồi ngây thơ tan chảy trong chiếc mạng nhện lấp lánh.

Anh ta bị ám ảnh bởi ảo tưởng rằng mình đang chữa lành và hồi sinh cô ta.

Hoàng Ứng Thiến không muốn diễn vai này là điều quá bình thường.

Lê Linh nghĩ như vậy, lại tò mò hỏi trợ lý đạo diễn: “Có thể tiết lộ một chút, ai sẽ đóng vai nữ chính không?”

Đối phương sững người: “Không phải cô sao?”

Lê Linh: ????

Cô sợ đến mức suýt nói lắp: “Tôi, tôi không phải là nữ cảnh sát sao...”

“Đều là cô.” Trợ lý đạo diễn rất chắc chắn nói, “Tất cả bọn họ đều là cô.”