Chương 4

Lần tiếp theo gặp đạo diễn Kim, vẫn là ở nhà hát lớn đó.

Nhân viên bảo vệ ở cửa xác nhận danh tính của Lê Linh, cô đeo trên cổ một chiếc thẻ nhân viên “Khách thăm”, vượt qua hai lần kiểm tra an ninh và một lần nhận diện khuôn mặt.

Một nhân viên bên cạnh giải thích với cô rằng đây sẽ là địa điểm quay chính của bộ phim, vì vậy an ninh khá nghiêm ngặt.

“Đạo diễn là người rất coi trọng sự riêng tư.” Đối phương nhấn mạnh.

Lê Linh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Nhân viên tiếp tục giới thiệu, nhà hát này đã có lịch sử gần một trăm năm, và đã bị bỏ hoang gần bốn mươi năm, họ đã dành rất nhiều tâm huyết để khôi phục lại nó.

Nghe có vẻ công trình này rất lớn, chắc hẳn hóa đơn cũng sẽ rất khủng, Lê Linh không nhịn được hỏi: “Các anh thuê nhà hát này, có phải xin phép chính quyền địa phương không?”

Đối phương bật cười, như thể cô vừa hỏi một câu rất hài hước.

“Đạo diễn đã mua lại nơi này rồi, cô nghĩ sao?” Anh ta nói.

Lê Linh: “Ồ.”

Cô đột nhiên nhớ ra ngoài vai trò là một đạo diễn, Kim Tĩnh Diêu còn là con trai út của một doanh nhân xuất hiện trong danh sách Forbes.

Mua lại một nhà hát bỏ hoang trên núi đối với anh ta, chắc hẳn dễ như mua đồ chơi Lego.

“Vậy anh nghĩ đạo diễn sẽ mua gì để tặng ân nhân cứu mạng của mình?” Cô lạc quan hỏi.

Người nhân viên không nghe rõ: “Gì cơ?”

“Haha, không có gì.”

Lê Linh đã nhìn thấy Kim Tĩnh Diêu từ xa.

Cô gần như không nhận ra anh ta, anh ta mặc một bộ đồ lao động rộng thùng thình và có chút bẩn, đứng trên một giàn giáo rất cao, hơi ngẩng đầu, đang rất tập trung kiểm tra gì đó.

Ánh sáng chói lóa xuyên qua những sợi cáp lớn, chiếu lên thân hình cao gầy của người đàn ông trẻ, tựa như vô số sợi tơ mỏng manh mờ mờ, dựng lên toàn bộ sân khấu.

Cảnh tượng đẹp hoàn hảo, đủ để sánh ngang với bìa tạp chí điện ảnh, nhưng không có ai ở hiện trường để thưởng thức. Vì độ cao này thực sự rất nguy hiểm, mà đạo diễn thì vừa mới khỏi bệnh, nhân viên bên dưới đều lộ vẻ lo lắng.

Lúc này, hình như Kim Tĩnh Diêu nhận ra điều gì đó, bất ngờ quay người lại.

Lê Linh không kịp phản ứng, cảm thấy một luồng ánh sáng trắng chói chang, đâm thẳng vào mắt cô.

Có vẻ, Kim Tĩnh Diêu sẽ không mua quà tặng ân nhân cứu mạng của mình.

Anh ta chỉ chiếu thẳng ánh sáng vào mắt cô thôi.

Người đàn ông trẻ đứng từ trên cao nhìn xuống, chiếu thẳng đèn pin vào cô, nhìn Lê Linh luống cuống đưa tay che mặt, suýt nữa thì vấp ngã, rồi mới nói: “Xin lỗi.”

Nghe giọng anh ta chẳng có vẻ gì là cảm thấy có lỗi cả.

Bởi vì câu tiếp theo là: “Cô trễ hai phút.”

Lê Linh: “...”

Cũng không biết việc trễ hai phút với việc tuỳ tiện dùng đèn pin chiếu thẳng vào mắt ân nhân thì cái nào bất lịch sự hơn.

Dù trong lòng thầm mắng chửi, cô vẫn lập tức tỏ vẻ lo lắng hỏi anh ta sức khỏe hồi phục thế nào.

Kim Tĩnh Diêu không trả lời câu hỏi ấy, anh ta đứng ở trên cao nhìn cô một lúc, rồi mới từ giàn giáo bước xuống.

Động tác của anh ta rất vững vàng, lưng vẫn thẳng, chỉ có điều sau trận ốm, quả thực anh ta đã gầy đi khá nhiều. Hai gò má hóp sâu, xương hàm cứng cáp và sắc nhọn như một chiếc dùi lạnh lẽo và tái nhợt.

Điều này không hề làm giảm vẻ đẹp trai của anh ta, chỉ khiến anh trông càng khó gần hơn.

Khi anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, Lê Linh cảm thấy một cơn choáng váng đến nghẹt thở.

Cô vẫn chưa biết vì sao hôm nay Kim Tĩnh Diêu muốn gặp mình.

Cô hy vọng là anh ta đến để quỳ xuống cầu xin cô thử vai.

Lần trước, anh ta sốt cao, sau đó nhà hát còn bị mất điện vì mưa bão, làm Lê Linh sợ hết hồn.

May mà trợ lý Tiểu Lưu của anh ta nhanh chóng đến xử lý tình hình.

Cảnh tượng lúc đó rất hỗn loạn. Lê Linh nghe từ một nhân viên khác rằng trước đấy Kim Tĩnh Diêu thức trắng đêm, cũng không ăn uống gì, như một kẻ điên tự nhốt mình trong phòng để sửa kịch bản, chẳng trách bệnh đến như núi đổ.

“Chẳng phải kịch bản đã hoàn tất rồi sao, tại sao lại đột nhiên muốn sửa?” Nhân viên hỏi Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu hồi tưởng: “Là một ngày nọ, đạo diễn bảo tôi mười phút sau họp, rồi sau đó không thấy xuất hiện nữa.”

Lê Linh mơ hồ cảm thấy câu nói này có chút quen thuộc, nhưng không nhớ đã nghe ở đâu.

Trí nhớ của cô vốn không tốt lắm.

Kim Tĩnh Diêu sốt cao đến hôn mê, được đưa đến bệnh viện ở trên tỉnh, nghe nói còn làm kinh động đến bố mẹ anh ta ở nước ngoài, nên bị yêu cầu phải nghỉ ngơi ít nhất một tuần.

Mỗi ngày Lê Linh đều nhắn tin hỏi thăm Tiểu Lưu về bệnh tình của đạo diễn, ngầm ám chỉ rằng cô lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên.

Cùng lúc đó, vì bữa ăn của đoàn phim quá ngon, cô buộc phải chạy bộ mỗi ngày, tiện thể chụp vài bức ảnh lúc chạy buổi sáng và đăng lên Weibo.

Mỗi lần, 9787532754335 đều “like” bài đăng.

Nói ra cũng rất lạ, kể từ ngày Lê Linh tham gia đoàn phim, 9787532754335 trở nên rất im lặng, không hề tương tác với cô nữa.

Cho đến buổi tối hôm Kim Tĩnh Diêu gặp chuyện.

Vì bị những lời nói mê của vị đạo diễn trẻ này dọa sợ, sau khi đưa anh ta lên xe cứu thương, Lê Linh không nhịn được mà gửi một tin nhắn riêng cho 9787532754335, hỏi ông ấy có phải đã xem tất cả phim của cô không.

Thông thường, 9787532754335 sẽ trả lời ngay lập tức, nhưng lần này, ông ấy lại đợi đến một ngày sau mới hồi âm.

Ông ấy lạnh lùng nói: “Chưa từng xem bộ nào.”

Lê Linh ngầm hiểu ý: Đã xem hết rồi, thật sự rất yêu quý cô.

“Vậy ông có thể đọc thuộc lời thoại của tôi không?” Cô lại hỏi.

9787532754335 lập tức đáp: “Không thể.”

Lê Linh: “Được thôi, thật tiếc, vì có người có thể đọc thuộc lời thoại của tôi, còn trong cả giấc mơ nữa.”

“Ông nghĩ điều đó có nghĩa gì?” Cô nghiêm túc hỏi.

9787532754335 im lặng rất lâu: “Có lẽ là anh ta đã gặp ác mộng?”

Lê Linh: “...”

Suýt nữa cô quên mất người hâm mộ này không bình thường.

Từ ngày đó, 9787532754335 bắt đầu hoạt động sôi nổi trở lại.

Không chỉ bấm “like” tất cả bài đăng của cô, mà còn thường xuyên nhắn tin, bình luận về việc cô mặc không đủ ấm, tư thế chạy không đúng, không khởi động đầy đủ, thậm chí có lần còn chỉ ra rằng cô mang tất ngược.

Nói sao nhỉ, chắc phải đeo kính lão khi xem ảnh của cô mới có thể soi chi tiết như vậy.

Một ngày nọ, cô xúc động không chịu được, cuối cùng thú nhận với đối phương rằng bản thân thực sự đang chờ một buổi thử vai rất quan trọng, nhưng vẫn chưa có kết quả, khiến cô hơi lo lắng.

9787532754335 nói: “Đừng lo lắng.”

Ngày Kim Tĩnh Diêu xuất viện, buổi chiều anh ta đã đề nghị gặp cô.

“Tối hôm đó cảm ơn cô đã chăm sóc.” Đạo diễn trẻ nói, giọng không có nhiều cảm xúc.

Có lẽ vì mới khỏi bệnh, nên giọng anh ta nghe mới nhẹ nhàng như vậy.

Lê Linh còn chưa kịp nói “Không cần cảm ơn”, anh ta đã quay người đi mất.

Chạy nhanh thế, gấp rút đi đầu thai sao?

Một nhân viên đi ngang qua, đưa cho cô hai trang giấy.

“Chào cô, đây là kịch bản, buổi thử vai sẽ bắt đầu đúng giờ sau một tiếng nữa.” Người đó nói.

Lê Linh: !

Cô lập tức nở nụ cười tươi, hướng về phía Kim Tĩnh Diêu đang rời đi, lớn tiếng nói: “Được rồi, cảm ơn đạo diễn!”

Dường như bước chân của anh ta hơi khựng lại.

Mà cũng có thể là cô nhìn nhầm.

Trong bộ phim tài liệu về Kim Tĩnh Diêu, có một điều rất rõ ràng. Anh ta có yêu cầu gần như là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về chất lượng phim.

Vì vậy, ngay cả với buổi thử vai, các diễn viên cũng phải trang điểm đầy đủ, tiêu chuẩn không khác gì quay chính thức.

Tuy nhiên, Lê Linh đã đợi rất lâu trong phòng trang điểm mà không thấy ai bước vào.

Cô ngồi lẻ loi trước gương, cuối cùng đành phải tự mình cầm lấy bông phấn và cọ trang điểm.

May mắn thay, trong bộ phim trước của cô thường xuyên bị cắt giảm kinh phí, ngoài diễn viên chính Tần Dịch có chuyên viên trang điểm riêng, các diễn viên phụ khác đều phải tự lo liệu phần trang điểm và làm tóc, nên cô cũng không lạ lẫm gì, tay nghề khá thành thạo.

Có lẽ là ảo giác, thỉnh thoảng Lê Linh cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.

Nhưng rõ ràng trong phòng không có ai khác.

Trong chiếc gương trang điểm khổng lồ, người phụ nữ có đôi lông mày dài mảnh, nhưng đôi môi lại đầy đặn.

Mái tóc dài màu xanh lục đậm như khu rừng ẩm ướt sau mưa, đuôi mắt hơi cong lên, ánh mắt mơ màng như phủ sương.

Ánh sáng, bóng tối và mặt gương đan xen tạo thành một màu vàng kim huyền ảo, bao phủ lên bóng lưng mảnh mai.

Phần thân trên của cô hơi nghiêng về phía trước, dựa vào mặt gương, như thể muốn bị ánh sáng chói lóa của chiếc gương nuốt chửng.

Sau tấm gương, tấm rèm dày nặng bị một cơn gió không rõ từ đâu thổi tung lên rồi hạ xuống, làm lóe lên một tia sáng mờ.

Một lúc sau, Lê Linh đi vào nhà vệ sinh, cô nghe thấy tiếng người bên ngoài nói: “Cậu có biết người đến thử vai hôm nay không?”

Một người khác bật cười: “Chưa từng nghe qua, không biết là diễn viên kém tiếng nào.”

“Các cậu không hóng chuyện à? Gần đây có một tên bẩn thỉu bị phong sát, sau đó còn kéo theo cả đạo diễn của bộ phim, hai người cắn nhau mấy ngày trời...”

“À à à, phải cái người từng đến thử vai không?”

“Đừng nói bừa, hắn ta chỉ gửi hồ sơ nhờ quan hệ thôi, chưa qua vòng sơ khảo đã bị loại.”

“Thế thì có liên quan gì đến cô diễn viên này?”

“Hai người đó cùng một đoàn phim mà.” Người kia hả hê nói, “Trước đây gã đàn ông đó còn đăng thông báo để bú fame của đạo diễn Kim, sau đó bị phong sát, giờ cô ta cũng học theo, bú fame để giẫm lên hắn.”

“Không hổ danh là cùng một đoàn phim, đều thích bú fame.”

“Không phải đạo diễn ghét nhất kiểu người như vậy sao?”

“Có muốn cá không, tôi đoán cô ta sẽ bị đạo diễn ngắt lời sau ba mươi giây.”

Lê Linh thầm nói: “Tôi nghĩ ít nhất cũng được mười phút.”

“Mười phút? Lâu thế à?”

“... Chờ đã, ai nói mười phút vậy?”

Cô mở cửa bước ra, mấy người ngoài cửa vẫn đang phì phèo hút thuốc, có người còn suýt làm rơi điếu thuốc xuống đất.

Lê Linh thành khẩn nhìn họ và nói: “Mặc dù có vẻ mọi người có chút hiểu lầm về tôi, nhưng buổi thử vai này là một cơ hội rất quan trọng đối với tôi. Tôi nhất định sẽ thể hiện tốt, chúng ta cùng cố gắng nhé!”

Trong làn khói cay nồng, biểu cảm của mấy người đó trở nên gượng gạo, như thể họ quên cả cách hút thuốc.

Lê Linh trở lại sân khấu, không để lộ cảm xúc, liếc mắt nhìn một biển hiệu “Cấm hút thuốc trong phim trường”, rồi nhỏ giọng kéo một nhân viên lại nói: “Vừa nãy tôi thấy có người hút thuốc ngoài nhà vệ sinh.”

Đối phương bày ra vẻ mặt căm ghét: “Tôi sẽ lập tức đi xử lý!”

Cô nở nụ cười hiền từ, trở lại phòng trang điểm để đợi.

Chỉ mới rời đi một lúc mà đã có người vào dọn dẹp.

Hình như người đó có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế rất nặng, xếp gọn lại toàn bộ mỹ phẩm cô bày bừa, thậm chí còn sắp xếp lại son môi theo số màu.

Cửa sổ mở toang, mang đến luồng không khí trong lành. Một tờ giấy bị gió thổi bay đến chân cô, Lê Linh nhặt lên, phát hiện đó là một bức tranh chưa hoàn thành.

Trong tranh là một người phụ nữ đang ngủ trên dòng sông trôi lững lờ, dáng hình duyên dáng, eo thon uyển chuyển, như một bông hồng vĩnh cửu trong chiếc bình thủy tinh.

Người họa sĩ đã khắc họa sinh động phần cổ thon dài, những ngón tay hơi co lại và mái tóc dài thấp thoáng trôi trong nước của người phụ nữ. Mọi chi tiết đều rất tinh tế.

Chỉ có gương mặt của cô ấy là để trắng.

Cô ấy không có ngũ quan.

Lê Linh sững lại, nghĩ đến cảm giác có người rheo dõi vừa nãy. Cô đứng lên, vén tấm rèm trong phòng trang điểm và phát hiện phía sau là một giá vẽ cũ kỹ cùng một cây bút vẽ đã dùng quá nửa.

Thân bút vẫn còn chút hơi ấm, trên giấy vẽ đầy hình ảnh của cùng một người phụ nữ.

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn, dựa vào tường, ngủ trong phòng ngủ... Cô ấy xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau, trong nhiều tư thế khác nhau, như thể một người sống đang bị họa sĩ quan sát.

Cô ấy sống động, mãnh liệt, yên bình và xinh đẹp.

Nhưng gương mặt của cô ấy vẫn luôn để trắng.

Lê Linh đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt, như thể có một câu chú nào đó không thể diễn tả được ẩn giấu trong những nét vẽ tinh xảo ấy. Cô không biết những bức tranh này là của ai, là đạo cụ hay là gì khác.

Cô muốn xem thêm nữa, nhưng buổi thử vai sắp bắt đầu, nhân viên gọi cô trở lại sân khấu.

Phía dưới là một đám người ngồi chen chúc, không biểu lộ cảm xúc gì, chăm chú nhìn cô.

Trong đó không có Kim Tĩnh Diêu.

Xem ra vị đạo diễn lớn này bận rộn nhiều việc, sẽ không đến xem.

Máy quay đã dựng sẵn, ánh sáng chiếu thẳng vào cô, biến bốn bức tường thành một màu trắng xóa, đến nỗi mắt cô gần như không mở nổi.

Ngay lúc đó, cô nghe thấy tiếng bước chân trầm đυ.c, âm thanh chói tai của ghế kéo lê trên sàn.

Một người đàn ông từ từ bước lên sân khấu, kéo ghế ra.

Anh ta rất cao, bóng tối bao trùm lên khuôn mặt cô, áp lực nặng nề như đứng trước một ngọn núi yên tĩnh.

Kim Tĩnh Diêu chưa thay đồ, vẫn mặc bộ quần áo rộng thùng thình, đã giặt đến bạc màu. Ống tay áo hơi cuộn lên, để lộ cánh tay gầy guộc.

Anh ta bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt giống như ánh trăng phủ xuống đỉnh núi tuyết, lạnh lẽo và xa vời.

Bộ não của Lê Linh trống rỗng trong một giây — vị đạo diễn lớn Kim Tĩnh Diêu thực sự đích thân đến diễn cùng cô.