*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Rea @-formydreams-
—————-
Báo cáo của ngày hôm nay cần được hoàn thành:
1. Kích hoạt thẻ đen kèm theo giấy báo nhập học (cần phải có hơn 5ml máu của chính mình để bôi lên thẻ đen)
2. Quẹt thẻ để nhận điện thoại tùy chỉnh.
3. Đăng nhập vào phần mềm "Dược Uyên" được tích hợp sẵn trên điện thoại di động và kiểm tra ký túc xá được chỉ định cho bạn.
4. Sinh hoạt tự do hoặc về ký túc xá nghỉ ngơi, chuẩn bị cho các khóa học, khóa huấn luyện và các bài kiểm tra sắp tới.
Chú thích: Sẽ có một bữa liên hoan của lớp cao cấp được tổ chức trên sân thể dục vào chín giờ tối mai, bạn học nào quan tâm có thể đến tham gia hoạt động, khi đó 200 thẻ đen và 2 thẻ vàng sẽ được phát ngẫu nhiên, tân sinh cũng có thể tham gia đoạt thẻ.
Vừa vào phòng 209 thì Lăng Tu đã bị nhét vào tay tấm thẻ này.
Người nhét tấm thẻ cho cậu là một cô gái tóc ngắn đứng ở cửa, miệng cô đang nhai kẹo cao su, vẻ mặt trông mệt mỏi, việc nhét thẻ này chỉ là làm theo thói quen. Phòng học này náo nhiệt hơn so với suy đoán của Lăng Tu, ở phía trước ngồi một hàng nam nữ mặc áo blouse trắng có dụng cụ lấy máu trước mặt, tân sinh giống như cậu cũng đang xếp hàng, mấy người mặc áo blouse trắng rút mỗi người một ống máu nhỏ, sau đó đưa nó lại cho người vừa bị rút máu.
Có hai người đàn ông đứng ở hai bên lớp học, bọn họ một cao một thấp, thân trên có chữ T màu đen, thân dưới mặc quần lao động rộng rãi, chân mang giày quân đội màu đen, trông tinh thần có vẻ tốt. Lăng Tu đảo mắt nhìn qua đồ vật trên thắt lưng của họ, cảm thấy rất thú vị.
Hàng đã đến lượt cậu, Lăng Tu ngồi xuống rồi đưa cánh tay qua. Cậu nhìn động tác lưu loát của nữ sinh, cười hì hì hỏi: "Hai người là bác sĩ được mời hả?"
Nữ sinh dường như có chút kinh ngạc, ngước mắt lên liếc nhìn cậu một cái, giọng nói bị cách bởi lớp khẩu trang, nhưng mà nghe rất rõ ràng: "Không phải."
Kim đâm chính xác vào da thịt, máu đỏ tươi theo ống dẫn chảy ra.
"Vậy các người là?"
"Coi như là tiền bối của các cậu."
"Đàn chị tốt thật đó."
Nữ sinh cười một tiếng.
"Muốn kích hoạt thẻ đen thì nhất định phải lấy máu sao?"
Giọng điệu của đàn chị thoải mái hơn một chút: "Nhất định phải cần máu. Các cậu đã bắt kịp thời điểm tốt rồi, khi đó chúng ta kích hoạt đều sẽ được phát một con dao nhỏ tự mình xử lý, mỗi năm đều có người không dám xuống tay, kết quả là thi tháng năm nào cũng sẽ có mấy chục người vì không kích hoạt thẻ mà chết."
"Được rồi." Ống tiêm được rút ra, bông băng lạnh lẽo đặt lên miệng vết thương, đàn chị đưa ống máu đó cho Lăng Tu, "Từ cửa sau đi ra, xuống dưới lầu, đến phòng học 109 nhận di động. Trước tiên phải kích hoạt thẻ đã, cẩn thận kẻo rơi."
Lăng Tu nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp của nữ sinh, hồn nhiên ngây thơ nhe răng cười: "Cảm ơn đàn chị."
Đàn chị chớp chớp mắt, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, sau khi đăng nhập vào Dược Uyên có thể kết bạn với tôi, tôi tên Khương Lạc Gia, mã số 10279. Cậu mới vừa nhập học, có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi."
Lăng Tu gật đầu, cười càng thêm chân thành: "Được, cảm ơn đàn chị. Gọi tôi là Lăng Tu."
Phòng học 109 còn có nhiều người hơn nữa, một số đã nhận được điện thoại di động để đăng nhập, một số vẫn còn đang xếp hàng chờ, và một số đang cẩn thận đổ ống máu lên thẻ đen. Bầu không khí nhìn chung náo nhiệt hơn phòng 209.
Lăng Tu tìm một góc rồi đứng ở đó, mở nắp ra cúi đầu ngửi ngửi mùi máu của mình.
Cậu từ từ đổ máu ra, lấy ngón tay cái lau nó lên thẻ đen.
Màu máu đỏ chảy vào khe hở của dấu vân tay. Lăng Tu nhìn một chút rồi liếʍ cái nhẹ. Không có vị gì cả.
Cậu đổ máu ra xong, đến khi nhìn lại thì ngạc nhiên khi thấy tấm thẻ đen đã thấm hết máu không còn một giọt nào.
Nó vẫn là tấm thẻ kim loại đen thuần, thoạt nhìn thì là một tấm thẻ kim loại bình thường không có gì kì lạ, nhưng Lăng Tu đã nhìn nó bằng con mắt hoàn toàn khác.
Cái này có lẽ là công nghệ cao, hoặc là một điều viễn tưởng vượt ngoài khoa học và công nghệ, giống như khi cậu nhận được chuyển phát nhanh, đẩy cánh cửa kia ra thì liền đi đến một thế giới khác hoàn toàn với thế giới hiện tại.
Điện thoại di động được đóng gói trong túi nhựa trong suốt đơn giản, người phát điện thoại miệng khô lưỡi khô nói lại một trăm tám mươi lần: "Khởi động máy lên, mở phần mềm Dược Uyên trên máy tính để bàn, nhấp vào Quét ở góc trên bên phải, đưa thẻ đen vào khung quét, sau đó nó sẽ tự động đăng nhập cho bạn. Sau khi đăng nhập sẽ hiển thị mã số học viên của bạn, đồng thời sẽ nhắc bạn đặt mật khẩu, về sau các bạn có thể đăng nhập bằng mã số và mật khẩu. Các tính năng khác của phần mềm có giải thích chi tiết trong sổ tay tân sinh. Đã hiểu chưa?"
"Hiểu rồi."
Thẻ đen trong khung quét lan ra những hoa văn màu vàng phức tạp giống như có thêm hiệu ứng đặc biệt, ba giây sau, giao diện Dược Uyên chuyển thành "Đang đọc...", ngay sau đó thành "Đang tải...", cuối cùng chuyển thành "Chào mừng cậu, bạn học Lăng Tu."
Lăng Tu nhấp vào màn hình một chút, phần mềm nhắc nhở cậu đặt mật khẩu, đồng thời hiển thị mã số học viên của cậu là 12301.
Sau khi nhập mật khẩu xong, ngay sau đó nó liền nhắc cậu nhập dấu vân tay vào, còn phải nhập hết cả mười ngón, vô cùng phiền phức.
Sau khi lần lượt nhập hết các dấu vân tay thì sẽ chính thức tiến vào giao diện Dược Uyên. Phần mềm này có phần giống như pha trộn giữa các phần mềm mạng xã hội mà Lăng Tu thường hay sử dụng. Cột dưới cùng được chia thành bốn phần, từ trái sang phải lần lượt là Tin tức, Tin nhắn, Danh bạ và Tôi.
Tin đầu tiên là "Chào mừng các sinh viên mới nhập học~", ảnh đại diện là màu đen, tên là hệ thống, có lẽ là tài khoản chính thức.
Cột tin nhắn trống không.
Danh bạ được chia thành ba phần, cột mặc định được mở ra là "Bạn bè", hiện tại vẫn còn trống, cột thứ hai là "Bạn cùng lớp", được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái tên của mỗi người. Lăng Tu tùy tiện nhấp vào một người, cậu phát hiên tư liệu xem có hạn, chẳng hạn như giới tính, tuổi tác và mã số, đồng thời có thêm làm bạn bè hoặc đơn giản là bắt đầu cuộc trò chuyện; cột thứ ba gọi là "Đã ẩn", tất cả các tên đều được tô xám, lần này không phải sắp xếp theo chữ cái đầu tiên nữa, cậu nhấp ngẫu nhiên vào một người tên là Vương Thi Vi, không có tùy chọn thêm bạn bè và đối thoại, chỉ có giới tính, tuổi và một chuỗi số 090831-090110, trông giống như ngày sinh và ngày chết vậy, nhưng lại có điểm kỳ lạ. Có một hình đồng hồ nhỏ bên cạnh tên của cô gái trên trang chi tiết, Lăng Tu nhấp vào nó thì có một khung thoại bật lên, "Bạn có muốn tiêu 100 điểm để xem lịch sử ghi chép của Vương Thi Vi hay không?", xác nhận hoặc hủy bỏ, Lăng Tu chọn hủy bỏ.
Cuối cùng cậu nhìn đến cột "Tôi", tên cậu là Lăng Tu, không thể sửa đổi được, ảnh đại diện thì để trống. Các cột tiếp theo là: thông tin cá nhân, điểm thành tích, điểm tích lũy, điểm kiểm tra, hoạt động, khóa học, trung tâm mua sắm và cài đặt.
Điểm thành tích 1, điểm tích lũy 100, bài kiểm tra hiển thị "Chưa có bài kiểm tra", hoạt động cho thấy "Chưa có hoạt động nào", lịch học hiển thị sáng mai sẽ có tiết học lý thuyết tại phòng học 312 của tòa nhà dạy học từ mười giờ đến mười hai giờ, buổi chiều từ hai giờ đến năm giờ có tiết huấn luyện, địa điểm ở sân thể dục. Cột trên cùng của "Trung tâm mua sắm" có phân loại danh mục, trước mắt chỉ có thể xem xét mua các nhu yếu phẩm hàng ngày, muốn mua thì phải tiêu tốn điểm. Cài đặt bao gồm thông báo tin nhắn mới, quyền riêng tư, giao diện, cũng như các tùy chọn đăng xuất.
Trước tiên Lăng Tu thêm bạn tốt với Khương Lạc Gia.
Đối phương chắc hẳn là còn đang bận nên chưa đồng ý lời mời kết bạn của cậu.
Bên tai cậu là tiếng người đến người đi ồn ào, xen lẫn tiếng ai oán, nghẹn ngào, tranh luận. Lăng Tu ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện cũng không phải tất cả mọi người đều bình tĩnh và tràn ngập lòng hiếu kỳ giống như cậu, hơn nữa trên mặt họ còn có nét tái nhợt và hoảng sợ khó nói thành lời. Họ từng bước làm theo những gì được ghi trên thẻ, cũng không phải là bọn họ tự nguyện làm thế, mà là do trong mỗi phòng học, trên mỗi con đường, đều có những người được huấn luyện bài bản, nghiêm chỉnh vác súng trên vai và đạn thật đã lên nòng.
Trên bức tường trắng như tuyết ở phía đối diện có một lỗ đạn và vết máu đỏ tươi bắn tung tóe. Hẳn là sự tình xảy ra trước khi cậu đến đây, Lăng Tu nhìn chằm chằm vào đó một lúc, trong lòng cảm thấy có chút tiếc nuối vì không thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Chứng kiến một cái chết thực sự là điều mà cậu đã nghĩ đến từ rất lâu, thậm chí thiếu chút nữa đã làm điều đó bằng chính đôi tay của mình.
"Các bạn học đã nhận được điện thoại di động xin vui lòng rời khỏi đây, bạn có thể chọn đi dạo xung quanh hoặc trực tiếp quay về ký túc xá. Nhấp vào ảnh đại diện trên tài khoản Dược Uyên để xem ký túc xá được chỉ định cho bạn, tất cả các phòng đều có thể vào bằng cách quẹt thẻ đen của bạn. Nếu có bất kỳ nghi hoặc nào thì tiết lý thuyết ngày mai sẽ giải đáp cho các bạn. Đừng cố trốn thoát khỏi đây, chống cự hoặc làm bất kỳ hành vi quá khích nào, nếu không bạn sẽ chết." Có người cầm loa khuếch đại âm thanh nói hai lần, một số người lần lượt rời đi, lại có người mới vừa rút máu tỉnh tỉnh mê mê tiến vào. Lăng Tu xác nhận lại ký túc xá của mình lần nữa rồi cũng đi ra ngoài.
Ánh mặt trời bên ngoài tòa nhà vô cùng chói chang, Lăng Tu đi một hồi thì dừng lại trong bóng râm, cậu thở dài, cảm thấy có chút nhớ điều hòa ở nhà.
Ký túc xá chen chúc một đống người ở cùng một khu vực, Lăng Tu đi quanh nửa vòng dưới cái nắng mùa hè như thiêu đốt đếm một chút, nhìn chung thì có 13 tòa nhà, mỗi tòa có 13 tầng, mỗi tầng có sáu phòng. Lăng Tu ở tòa 5 phòng số 406, cậu quẹt thẻ đi vào, phát hiện chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng rất đầy đủ*, có một giường đơn, phòng tắm riêng, có điều hòa, tủ quần áo, bàn học, tủ lạnh và cả lò vi sóng.
(*ý là phòng nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi) Lăng Tu kiểm tra toàn bộ căn phòng một lần, kể cả chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua, chỗ này rõ ràng không phải hoàn toàn mới, sàn nhà lát gạch men, có một vài vết nứt, trên đệm có một lượng lớn vết máu chưa giặt sạch, cả trên bàn cũng vậy. Có hai cái ngăn kéo ở hai bên trái phải của bàn học, mỗi ngăn đều có khóa, chìa khoá đặt ở trên bàn, Lăng Tu mở ra xem thử thì thấy bên trái trống không, còn bên phải thì có một quyển sổ da đen, chắc là của chủ trước để lại. Cậu mở ra, nét chữ trên trang tiêu đề rất đẹp, nhưng trạng thái của chủ nhân khi viết nội dung bên trong rõ ràng là không ổn định, đôi khi nét chữ rất nhẹ, chỉ có vài dòng, và đôi khi nét chữ đè nặng đến mức rách cả trang giấy, tràn ngập sợ hãi mãnh liệt cùng thống khổ. Cậu lại lật qua hai trang kế tiếp, có một mảng lớn màu đỏ đã nhuộm hơn phân nửa quyển sổ tay, nội dung dừng lại trong một dòng chữ bình tĩnh: "Ngày mai chính là ngày gϊếŧ chóc, tôi nhất định phải đi thử một lần. Chỉ cần có thể lấy được một thẻ, chỉ một thẻ là đủ rồi. Tôi không muốn chết."
Nhưng rõ ràng là cô ấy đã chết.
Lăng Tu khép quyển sổ lại, cất nó vào trong ngăn kéo.
Đúng lúc này, Khương Lạc Gia đã chấp nhận lời mời kết bạn của cậu.
Một lát sau có tin nhắn gửi đến: "Mới vừa để bạn bè làm thay việc của chị, cậu mới đến cũng không có việc gì, để chị dẫn cậu đi mua sắm nha."
"Đi mua sắm ở đâu ạ?"
"Khu 1."
Lăng Tu thật sự muốn thay hết chăn ga gối đệm trên giường, nếu không thì đêm nay có lẽ cậu sẽ không thể nằm trên cái giường này.
Cậu theo hướng dẫn của Khương Lạc Gia mở bản đồ được tích hợp sẵn trên điện thoại di động thì thấy "Khu dịch vụ số 1."
Khu 1 là sự kết hợp giữa trung tâm thương mại và siêu thị, Khương Lạc Gia đứng chờ cậu ở cổng phía nam. Khi Lăng Tu đến, cậu phát hiện cô không đến một mình mà còn có một cô gái đi theo, hình như cũng là tân sinh. Cô gái cao khoảng một mét sáu, da trắng, gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc dài xõa trên vai, để mái bằng, đôi mắt một mí mỏng, nửa rũ xuống nhìn chằm chằm mặt đất, vừa lãnh đạm vừa trầm mặc.
Lăng Tu vẫn cứ là một dáng vẻ lanh lợi, "Chào đàn chị."
Khương Lạc Gia đeo khẩu trang mỉm cười chào hỏi, tiếp đón cả hai đi cùng với cô. Cô mặc một chiếc váy màu đỏ ôm sát mông, phía trên thì mặc một chiếc áo sơ mi tơ lụa rộng rãi màu kem, cả người trông rất xinh đẹp.
"Hai đứa đều muốn đổi chăn đệm trước đúng không?" Cô quay đầu lại nói, "Dù sao thì cũng không có mấy cái chăn là hoàn toàn sạch sẽ."
Sau khi chọn chăn đệm xong thì đi mua bàn chải đánh răng, khăn tắm, quần áo và giày dép.
Tất cả các giao dịch đều được thực hiện bằng cách quẹt thẻ đen, tình trạng tiêu dùng có thể kiểm tra trong cột điểm của Dược Uyên.
Ở nơi này, điểm tương đương với tiền bạc, có thể mua hầu hết những thứ mà bạn cần. Mà nhu yếu phẩm hàng ngày là loại rẻ nhất, mua sắm hết nửa ngày mà Lăng Tu chỉ mới tiêu có 31 điểm.
Lúc hoàng hôn buông xuống, đồ đạc này nọ đều mua xong hết rồi, Khương Lạc Gia vung tay lên nói, "Đi, chị mời hai đứa ăn cơm."
Có một con phố ẩm thực ở phía bắc khu 1, Khương Lạc Gia dẫn bọn họ ngồi ở một quán cơm có mái che.
Nếu đem ra so sánh mà nói thì một bát cơm có giá 20 điểm khiến cho hai vị tân sinh cảm thấy có chút đắt đến líu cả lưỡi.
Khương Lạc Gia giải thích cho họ: "Các quán cơm đều do tư nhân mở nên chi phí không hề rẻ. Sau này hai đứa phải tiết kiệm tiền, có thể mua nguyên liệu trong siêu thị rồi tự nấu trong ký túc xá của mình, đây là cách mà phần lớn mọi người đều làm vậy. Những người có thể mỗi ngày ăn cơm ở phố ẩm thực thì đều là kẻ lớn trong các ông lớn, đa số mọi người chỉ có thể thỉnh thoảng mới ăn một bữa ăn ngon, tiết kiệm bao nhiêu thì tiết kiệm."
Cô gái mắt một mí tên Kim Mộng, ăn một đũa thịt cá thơm, cô hỏi: "Vậy làm thế nào mới có thể kiếm được điểm?"
"Nói chung là có hai con đường. Một đường là thông qua cột 'Hoạt động' của Dược Uyên, bên trong có chia thành nhiều hạng mục, ví dụ như hôm nay chị lấy máu của các cậu, chẳng hạn như quét dọn phòng trống trước khi tân sinh nhập học, hoặc là mở cửa hàng, đây là một loại; còn một loại khác là tham gia cuộc thi trốn sát, ngoài ra cũng có nhiều kiểu trốn sát khác nhau, chẳng hạn như sinh tồn trong ngày tận thế nè, đua xe cảm giác mạnh nè, trốn thoát quy mô nhỏ nè, càng khó thì hệ số càng cao, cuối cùng điểm tích lũy đạt được cũng càng cao." Khương Gia Lạc nhìn vẻ mặt hai người đang chăm chú lắng nghe, thấp giọng nói: "Điều kiện trước tiên là hai đứa phải sống sót trở về."
Lăng Tu mở to hai mắt mặt lộ vẻ mê mẩn, Kim Mộng thì vẫn không có biểu tình gì, thậm chí còn ăn hết đồ ăn của mình.
Khương Lạc Gia không thú vị mà bĩu môi liếc mắt một cái, sau đó nói tiếp: "Đường thứ hai là đoạt thẻ." Cô lắc lắc thẻ đen đang đeo trên cổ tay, "Thẻ đen của mấy đứa cũng có thể đeo trên cổ tay, giơ nó lên thì nó sẽ tự động thu lại."
Bọn Lăng Tu làm thử, Khương Lạc Gia một bên vẫn tiếp tục nói: "Chỉ có hai nhày có thể đoạt thẻ, một là ngày đoạt thẻ, còn gọi là ngày gϊếŧ chóc, tổ chức mùng bảy tháng bảy âm lịch hàng năm, ngày đó cũng là ngày duy nhất trong năm có thể buông lỏng việc gϊếŧ người; ngày thứ hai chính là ngày sau hôm khai giảng, cũng chính là ngày mai, thời gian là ba tiếng, từ chín giờ tối đến không giờ đêm, chúng tôi gọi đó là ngày đoạt thẻ không bạo lực, có tương đối ít thẻ được phát ra, đa dạng các loại hoạt động, tân sinh hai đứa cũng có thể đi thử vận may."
Cổ tay của Kim Mộng rất nhỏ, nhưng đeo thẻ đen vẫn ôm rất khít, cô vuốt ve lớp kim loại lạnh lẽo của tấm thẻ, lại hỏi: "Thẻ của chúng ta đều là màu đen, vậy so với thẻ vàng có gì khác nhau?"
Lăng Tu liếc nhìn cô.
Khương Lạc Gia uống một hớp đồ uống, trả lời: "Giải thích thì có chút phức tạp. Đến khi hai đứa lên lớp sẽ được học, hiện tại thì chỉ cần biết chất lượng thẻ đen không đồng đều, thẻ vàng đều đã từng thuộc về một ông lớn nào đó là được rồi. Dù sao thì lấy thẻ vàng cơ bản sẽ không lỗ."
"Nhưng rất khó lấy." Kim Mộng cúi đầu, dùng đũa chọc vào bát cơm.
Khương Lạc Gia nở nụ cười, "Đương nhiên rồi."
Sau khi ăn xong, Khương Lạc Gia chào tạm biệt hai người họ, bảo bọn họ mau chóng về ký túc xá nghỉ ngơi cho thật tốt, ngày mai lên lớp sẽ rất mệt. Cô còn nhắc nhở, ngày đầu tiên lên lớp, huấn luyện viên của lớp huấn luyện nhất định sẽ ra oai phủ đầu mà hung hăng giày vò bọn họ một trận, cho nên đêm nay phải tĩnh dưỡng tinh thần.
Khi Lăng Tu trở về thì gặp hàng xóm ở phòng 403, cậu mỉm cười chào hỏi nhưng người đó phớt lờ cậu mà đi thẳng vào phòng, tiếng đóng cửa còn rất lớn. Lăng Tu trầm ngâm đứng đó một hồi rồi cũng đi vào phòng.
Trước khi ngủ, cậu muốn nhắn tin báo bình an cho bà nội, nhưng gửi liên tục ba lần vẫn không thành công nên cậu dứt khoát từ bỏ luôn.
Không biết các tân sinh khác đêm nay ngủ như thế nào, nhưng Lăng Tu ngủ rất thoải mái.
Ngày hôm sau cậu dậy đúng giờ để lên lớp, thấy Khương Lạc Gia gửi tin nhắn đến, nói là siêu thị có bữa sáng giá rẻ, có thể mua một phần đem lên lớp học ăn. Lăng Tu trả lời cảm ơn.
Khi cậu mang bữa sáng đến phòng 312, trong phòng vẫn chưa có người nào cả.
Lăng Tu vừa ăn sáng vừa chờ các bạn học khác lần lượt đến, cuối cùng có một người phụ nữ đạp lên tiếng chuông vào học bước vào.
Cô đi một đôi giày xăng-đan gót nhọn với một chiếc váy dài kiểu Bohemian* có thắt lưng ren màu xanh lá sen, mái tóc xoăn nhẹ hơi ướt và rối. Cô không đủ trắng, các đường nét trên khuôn mặt chưa đủ tinh xảo và biểu cảm trên mặt cũng không tươi tắn, nhưng cô trông rất hấp dẫn.
Váy Bohemian Lăng Tu ôm má nghĩ, nếu đây thực sự là một thế giới sinh tồn quy mô lớn thì hẳn Khương Lạc Gia cùng vị trước mặt này hai mỹ nhân có thể sống tốt được đến ngày hôm nay, nhất định là không đơn giản.
Cô tự giới thiệu bản thân trước, "Tên tôi là Hạ Điệp. Hạ trong mùa hạ, Điệp trong hồ điệp
(bươm bướm). Tôi là đàn chị của các bạn, đến sớm hơn các bạn hai năm."
Người nào đó không sợ chết huýt sáo, lớn tiếng nói: "Xin chào đàn chị!"
Hạ Điệp mặt không biểu tình mà chỉ vuốt vuốt tóc mình.
Cô nhìn những gương mặt dưới bục giảng, giọng điệu bình thản: "Giờ đầu tiên trong ngày, tôi muốn lên lớp bằng câu hỏi và câu trả lời. Nếu có bất kỳ câu hỏi nào thì các bạn có thể hỏi tôi."
Có người giơ tay lên.
Hạ Điệp gật đầu ra hiệu.
Người nọ mở miệng hỏi: "Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ nào vậy? Chúng tôi sẽ chết sao?"
Điện thoại khẽ rung lên một cái, là tin nhắn của Khương Lạc Gia gửi đến:
"Bắt đầu học chưa Tu Tu? Là ai dạy lớp em vậy?"
Lăng Tu đáp lại: "Cô ấy nói mình tên là Hạ Điệp."
Bên kia im lặng một lúc lâu----
"À, con cɧó ©áϊ đó."
Hết chương 02.
————————
Nếu mọi người thắc mắc xưng hô của chị Khương với Tu Tu thì ban đầu do mới quen nên tui để chị - cậu, đoạn sau chị ấy cũng gọi bé bằng tên thân mật rồi nên tui đổi thành chị - em.