Chương 13: Phiên ngoại 1

Trước lầu 6 ký túc xá nữ đại học F, gió rét lạnh làm cho cây tùng bách không ngừng lắc lư đứng bên cạnh có một chàng trai thân hình cao lớn, anh mặc một chiếc áo nỉ màu xanh dương, trên cổ quàng một cái khăn quàng cổ màu xám đen, tay để trong túi, bộ dạng thản nhiên tự đắc đứng ở trong gió lạnh, nhưng nếu nhìn kỹ thần sắc của anh, trong đôi mắt tự hồ hơi nặng nề, môi mỏng mím chặt, khuôn mặt anh càng thêm lạnh lùng, làm cho người khác không dám lại gần.

Có nhóm nữ sinh hai ba người ríu rít cố ý đi qua từ bên cạnh anh, chỉ vì muốn khiến cho anh chú ý đến, đáng tiếc, ánh mắt anh một chút cũng không nhìn.

Bây giờ lại có hai nữ sinh cười hì hì đến gần, bước chân anh đột nhiên bước nhanh đi về phía trước, hai nữ sinh kia vốn là vui cười, nhìn nam sinh vẻ mặt nghiêm túc này lại hoảng sợ.

“Dung…Dung Dữ.” Trong đó có một người lắp bắp hô một tiếng, các cô là bạn cùng phòng của Chúc An.

Sắc mặt Dung Dữ vẫn không đổi, vẫn lạnh lùng như vậy, hỏi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi Chúc An đi đâu vậy? Giống như điện thoại cô ấy tắt máy.”

Nữ sinh kia kia thần sắc khẩn trương lên, ấp úng một lúc sau, có một nữ sinh trong đó nói: “Cậu ấy hôm nay có hoạt động xã đoàn, có thể là di động hết pin.”

“Xin hỏi cô ấy hoạt động xã đoàn ở đâu?” Dung Dữ cơ hồ là đang ép hỏi.

Nữ sinh kia sợ anh quá mức, đành phải khai ra: “Ở khách sạn Gia Thành.”

Dung Dữ nói cảm ơn liền muốn đi tìm người, nữ sinh kia vội vàng khuyên một câu: “Anh tốt nhất đừng đi tìm cậu ấy, cậu ấy chuẩn bị về rồi, không có chuyện gì, chỉ là liên hoan mà thôi, huống hồ anh cũng biết tính tình của cậu ấy, trở về…..”

Hai cái nữ sinh kia không có tiếp tục nói, những trò khôi hài như này ai cũng biết, lẽ ra bạn trai Chúc An hẳn là trí nhớ quá dài, nhưng hai người kia giống như diễn kịch, muốn cho người khác nhận, nói như thế nào đều không nghe.

Qủa nhiên, Dung Dữ chỉ là nói cảm ơn sau đó quay người đi tìm người.

Hai nữ sinh kia nhìn nhau, trong lòng đối với Chúc An vừa hâm mộ vừa đau lòng, hâm mộ chính là bạn trai Chúc An điều kiện chẳng những tốt, mà đối với cô cũng rất tốt, đau lòng chính là người này tuy mọi thứ đều tốt, nhưng giống như máy theo dõi, tính chiếm hữu mạnh đến làm người tức giận, mỗi lần Chúc An đi ra ngoài tham gia hoạt động, anh phải dính sát bên cạnh như một cái máy theo dõi, kết quả là bị Chúc An mắng một trận, hơn một tuần không để ý cậu.

Chính là diễn tới diễn lui mấy chục lần, hai người cũng không còn cảm thấy thú vị.

Lúc Dung Dữ đi xe đến khách sạn Gia Thành, vốn tính toán là đi vào quầy lễ tân hỏi số phòng để đi lên tìm người, kết quả lại gặp phải người quen.

Chủ tập đoàn Gia Thành hai chị em Khương Giai Khương Hạnh, Khương Hạnh nắm dây kéo Husky đi theo sau Khương Giai, một người một chó đều bám đi theo hướng trên người Khương Giai, Khương Giai phiền không được, một đường cau mày mặt lạnh, một lớn một nhỏ kia dường như nhìn không ra, còn ở đấy làm nũng.

Cho đến khi nhìn thấy Dung Dữ.

Hai nhà rất thân thiết, từ nhỏ Dung Dữ đã kêu hai người này là anh chị, cho dù anh biết quan hệ của hai người này cũng không đơn giản, nhưng trước nay là cứ giả ngu giả ngơ.

“Tiểu Dung Dữ, sao em lại đến đây?” Khương Giai chủ động đi đến, vỗ vỗ đầu Dung Dữ.

Dung Dữ rõ ràng nhìn ra trong mắt Khương Hạnh không vui, vội vàng hơi khom người, lễ phép nói: “Chị Khương Giai, anh Khương Hạnh, em đến đây đón người.”

Khương Hạnh xưa nay ghét có đàn ông bên cạnh Khương Giai trừ bỏ hắn, nghe thấy lời này vội vàng nói: “Đón bạn gái cậu đi.” Giống như sợ Khương Giai nhớ Dung Dữ.

“Đúng vậy.” Dung Dữ nói: “Chị Khương Giai, anh Khương Hạnh, hiện em có chút sốt ruột, đi trước….”

Khương Hạnh tiếp lời: “Biết biết, đi nhanh đi.”

Dung Dữ khẽ gật đầu rồi vội vàng nhấc chân bước đi nhanh, để lại “Hai chị em” cãi nhau.

“Khương Hạnh, có phải hay không tật xấu của em lại tái phát?”

“Tật xấu của em?” Khương Hạnh ấm ức nói: “Tiểu Dung Dữ lại đẹp trai a, người ta mới hai mươi tuổi, đúng là thời điểm tươi mới.”

Khương Hạnh càng thêm ấm ức, ra đòn sát thủ làm nũng: “Chị, rõ ràng em so với cậu ta đẹp mắt hơn!”

………………

Hiện tại Dung Dữ ở trước cửa phòng, nắm tay, trong lòng nói bản thân phải bình tĩnh, đừng tức giận.

Lẽ phép gõ cửa, một lúc sau đi vào, anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chúc An, cô bị mọi người vây quanh ở giữa, cười nói vui vẻ, hì hì nói chuyện.

Lúc tiếng đập cửa vang lên, mọi người trong phòng tưởng là phục vụ mang đồ ăn lên, mà khi Dung Dữ một chân bước vào, ngoại trừ Chúc An mọi người đều theo bản năng mà đứng lên nghênh đón.

Có người trời sinh đã có lực uy hϊếp.

Mà Dung Dữ càng sâu, mặc dù không ở đại học F, đến giờ đại học F vẫn luôn có “Truyền thuyết” về anh.

Dung Dữ bên đại học B, bỏ qua không nói đến chuyện gia thế, anh ở đại học nhất thời thành lập công ty “Chúc Dung”, năm hai cùng thương nghiệp cá sấu lớn hợp tác, trở thành thương nghiệp tân quý, năm ba khi ở Wall Street bộc lộ tài năng, thanh danh đã truyền đi xa.

Càng quan trọng là, Dung Dữ nhận lời mời đến đại học F diễn thuyết, xong lập tức xuống đài lôi kéo tay Chúc An sinh viên đại học F nghênh ngang mà đi.

“Dung học trưởng.”

“Chào học trưởng.”

Mọi người mồm năm miệng mười chào hỏi, mặc dù Dung Dữ không phải sinh viên đại học F, nhưng là con rể đại học F, mọi người đều vui gọi càng thân thiết.

Dung Dữ gật đầu, mỉm cười ứng phó, sớm đã có người đem vị trí bên cạnh Chúc An nhường ra, Dung Dữ tự nhiên cứ vậy mà ngồi xuống.

Đợi cho Dung Dữ ngồi ổn định rồi, mọi người mới ngượng ngùng ngồi xuống.

Chúc An bên cạnh Dung Dữ hỏi anh: “Sao anh lại đến đây, không phải rất bận sao?” Sắc mặt nhìn không ra hỉ nộ.

Nhưng Dung Dữ lại rõ ràng nhìn ra là cô không vui, từ trước đến nay cô đều không thích anh dính chặt cô, cô nói cô có cảm giác áp lực.

Nhưng làm sao bây giờ, cô quan hệ cùng mọi người đều rất tốt, làm anh lúc nào cũng khủng hoảng lo sợ.

Ở dưới bàn, Dung Dữ gắt gao nắm lấy tay Chúc An, giống như chỉ có như vậy mới có thể ổn định tâm trạng hoảng loạn.

“Tối ngày mai có tiệc, em đi cùng anh được không?” Dung Dữ hỏi.

Từ trước đến nay ở bên ngoài Chúc An luôn cho anh mặt mũi, mỉm cười nói : “Được.”

Vốn là xã đoàn tụ hội, Dung Dữ đến liền thay đổi mùi vị, nhịn một lúc sau, Chúc An cảm thấy bản thân rốt cuộc cũng nghe không vào mấy cái bạn học nịnh nọt kia, nói câu không thoải đi trước.

Dung Dữ nói câu hôm nay anh mời sau đó chạy nhanh đuổi theo.

Chúc An đã đi rất xa rồi, Dung Dữ bước nhanh đuổi kịp, đột nhiên giữ chặt cánh tay cô, đáng thương nhìn cô.

Chúc An hít sau một hơi, nói: “Dung Dữ, chúng ta nói đạo lý, em cùng anh đã nói rất nhiều lần, chúng ta không được can thiệp quan hệ xã giao của nhau, lúc anh đi công tác em chưa bao giờ quấy rầy anh, có đúng không?”

“Anh thích em quấy rầy anh.” Dung Dữ nhìn cô, không còn hơi thở lạnh lẽo, tràn đầy ôn nhu.

Chúc An nói: “Chính là em không thích, lần trước anh cũng đồng ý rồi, Dung Dữ, đây là anh lật lọng, lúc anh đi công tác cũng làm như vậy sao?”

Dung Dữ: “Kia không giống nhau.”

Chúc An hỏi: “Đây có gì mà không giống nhau, Dung Dữ, hiện tại cảm xúc của em thật không tốt, muốn bình tĩnh, anh trước buông em ra.”

Dung Dữ nắm càng chặt, quật cường nhìn cô, bộ dáng vừa đáng thương vừa ủy khuất.

“Anh muốn cùng em chia tay sao?” Chúc An lạnh lùng nói.

Dung Dữ nghe thấy hai chữ kia, nhanh chóng buông tay, mắt thấy Chúc An quay mặt đi.

Anh một mình đứng tại chỗ, chân tay luống cuống.

Anh không hiểu sao Chúc An luôn là thích quen nhiều bạn bè như vậy, cô có anh còn chưa đủ sao? Những người đó vừa phiền phức với lại tâm tư không sạch sẽ, cô tại sao lại muốn vì mấy người này mà tức giận với anh?

Nếu không phải vì muốn cho cô cuộc sống tốt, anh thậm chí không muốn đi công tác, anh không muốn cùng những người đó tiếp xúc, anh chỉ muốn nắm tay cô, cùng cô ở bên nhau.

Cô vì cái gì không thể giống như anh?

Có phải hay không, căn bản không yêu anh?

Anh điên cuồng suy nghĩ, đần độn đi về phía trước.

Tại cửa chính khách sạn Gia Thành, Khương Hạnh cũng bị bỏ rơi, chó bị Khương Giai dắt đi,thấy Dung Dữ đến, còn có mặt mũi mà chê cười người ta.

“Như thế nào, vừa rồi hùng hổ rời đi chính là bạn gái cậu?”

Dung Dữ gật đầu.

Khương Hạnh cười xấu xa, nói: “Dung Dữ, muốn hay không anh cho cậu ra cái chủ ý?”

Hai đôi mắt Dung Dữ sáng lên, nguyên lai chị Khương Giai là như vậy mà không về nhà chị, hiện nay bị Khương Hạnh vững vàng buộc ở nhà, anh có lẽ thật sự phải tìm Khương Hạnh lấy kinh nghiệm.

“Anh Khương Hạnh, anh nói.”

Khương Hạnh cười nói: “Phụ nữ đều mềm lòng, cậu đem bản thân lăn lộn đến nửa chết nửa sống đi tìm cô ấy, nhất định có thể làm cô ấy sợ hãi, ngoan ngoãn ở bên cạnh cậu.”

Phàn Lộ nhe răng trợn mắt chạy vào ký túc xá, đẩy ra cửa ký túc xá liền nói với Chúc An: “An An, cậu có muốn đi ra ngoài nhìn Dung Dữ một chút không a, anh ấy còn đứng ở bên ngoài đấy, hiện tại sắp lạnh dưới 0 độ, đứng thế lại bị đông lạnh.”

Không đợi Chúc An nói gì, Kiều Chân bắt chéo nằm ở trên giường xem một bên nhai khoai tây lát một bên nói: “Ông chủ Dung còn đứng đấy, chậc chậc chậc, chấn ái a chân ái, Chúc Tiểu An như thế còn có thể làm anh ấy đều chịu được!”

Chúc An mỉm cười mắng cô ta một câu: “Chuyện người khác không mượn miệng cô nói!”

Lại đối với Phàn Lộ nói: “Đã biết, cảm ơn cậu a Lộ Lộ.”

Cô tùy ý mặc lên một cái áo khoác, đi dép lê đi ra ngoài, ra cửa liền nhìn thấy Dung Dữ, đứng so với cây tùng bách còn thẳng hẳn, nghiễm nhiên thành một đạo phong cảnh lầu 6.

Dung Dữ thấy Chúc An, anh cơ hồ là kinh hỉ đi lên, lại nhìn thấy Chúc An chỉ đi dép lê, đau lòng không được, theo bản năng ngồi xổm xuống chạm vào gót chân cô, lại phát giác tay của bản thân cũng lạnh, liên muốn đem khăn quàng cổ đem xuống dưới che lên.

Chúc An một tay đem anh xách lên.

“Dung Dữ, anh có biết chiêu này vô dụng không?” Chúc An thở dài.

Đôi mắt Dung Dữ gục xuống dưới, giống như chó con bị chủ nhân vứt bỏ, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ, Chúc An trong nháy mắt đều cảm thấy bản thân tội ác tày trời.

Nhưng, cô vẫn tiếp tục nói: “Em biết anh rất bận, anh không cần phải ngày ngày vây quanh em, dù sao, em cũng có cuộc sống của bản thân nha, em không có khả năng lúc nào cũng cùng anh ở bên cạnh nhau, như vậy không phải phương thức ở chung bình thường, những lời này em đã nói với anh rất nhiều lần.”

“Vì cái gì không thể?” Dung Dữ mở miệng, thanh âm khàn khàn mê người.

Chúc An nhíu mày: “Cái gì?”

Dung Dữ nhìn chằm chằm cô, đôi mắt tỏa sáng: “Chúng ta vì cái gì không thể lúc nào cũng ở bên nhau?”