“Chuyện gì?” Thịnh Tuyết khoanh tay trước ngực, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn.
“Tôi muốn nói với cô lời xin lỗi, những lời hôm trước mẹ tôi tới nhà nói chỉ là lời nói vô tâm, mong cô và thím đừng để trong lòng.” Nghĩ tới Thịnh Liệt Phong, Cao Tranh Hỉ không khỏi xuống nước nói lời xin lỗi.
Sau khi sống lại, tâm nguyện lớn nhất của cô ta chính là có thể gả cho Thịnh Liệt Phong, dù bản thân không thích Thịnh Tuyết cũng phải cúi đầu giải thích, chỉ cầu hai nhà đừng kết thù.
“Có tâm hay vô tâm đều không sao cả, người nhà cô không có quan hệ gì với tôi.” Thịnh Tuyết không ngốc, những lời nữ chính vừa nói có mục đích gì, không cần đoán cô cũng biết.
Có điều Thịnh Tuyết không hiểu lắm mạch não của vị nữ chính Cao Tranh Hỉ này, theo lý thuyết cô rất có thể sẽ là em gái chồng của cô ta, dù không nịnh nọt cũng không cần đối nghịch với cô khắp nơi thế này chứ?
Thật ra suy nghĩ của Cao Tranh Hỉ rất đơn giản, từ nhỏ tới lớn cô ta đã ghét Thịnh Tuyết, không muốn Thịnh Tuyết trở thành chị dâu ép cô ta một đầu rồi, hơn nữa cũng không muốn quan hệ giữa hai nhà biến thành thân càng thêm thân, chẳng qua không ngờ tất cả đều bị Quách Thu Anh trộn lẫn làm rối loạn.
Thấy Thịnh Tuyết không truy cứu, Cao Tranh Hỉ thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ tôi thật sự không phải cố ý, cô có thể giải thích với thím giúp tôi được không?”
“…” Da mặt của vị nữ chính này còn rất dày nha.
Thịnh Tuyết không biết cô ta lấy đâu ra lòng tin cảm thấy mình sẽ giúp cô ta: “Muốn giải thích gì thì tự cô đi nói với mẹ tôi đi.”
Cho dù vầng sáng của nữ chính có mạnh mẽ đến đâu, Thịnh Tuyết đều lười trộn lẫn vào chuyện của nam nữ chính, lỡ như vì bản thân nhúng tay vào mà diễn biến lệch khỏi quỹ đạo, khiến thế giới này sụp đổ thì phải làm sao bây giờ? Mạng sống quan trọng hơn, cô không muốn nếm thử.
“Sao cô có thể thờ ơ như vậy?” Cao Tranh Hỉ vô cùng không vui, bản thân ăn nói khép nép nửa ngày, thế mà Thịnh Tuyết lại không nể tình chút nào, đúng là quá đáng giận!
“Tôi chính là người như vậy đấy, không chịu được thì sau này cô đừng để ý tới tôi nữa không phải được rồi sao?” Thịnh Tuyết hất cằm lên bày ra dáng vẻ cô thích làm gì thì làm đi: “Còn nữa, sau này hai ta ai đi đường nấy, không có chuyện gì đừng giả vờ thân thiết với tôi.”
“Cô… Tôi tự đi giải thích với thím!” Cao Tranh Hỉ bị nói lại á khẩu không trả lời được, thở phì phì xoay người, vì động tác quá lớn hai bím tóc vung cao, chỉ thiếu chút nữa đã đánh thẳng vào mặt Thịnh Tuyết rồi.
Thấy cô ta vô cùng lo lắng chạy mất, Thịnh Tuyết rất tò mò muốn xem xem với cục diện hiện giờ nữ chính trọng sinh còn gả vào nhà cô thế nào?
Khi mọi người nghĩ chuyện hôn nhân giữa hai nhà Thịnh Cao đã nhẹ nhàng kết thúc như vậy, không biết từ đâu truyền ra lời đồn đãi vì Thịnh Tuyết lén lút mắt đi mày lại với thanh niên trí thức Bạc sau lưng Cao Thành Bắc, nên mới bị nhà họ Cao từ hôn, tin đồn xuất hiện chưa tới nửa ngày đã đẩy Thịnh Tuyết lên đầu sóng ngọn gió.
Trong niên đại lời đồn đãi có thể gϊếŧ người này, Thịnh Tuyết bị truyền ra lời đồn xấu như vậy, cho dù có phải sự thật hay không, người dân mười dặm tám thôn quanh khu vực này đều sẽ cảm thấy cô không phải người đứng đắn.
Mọi người đều biết tính tình Trang Tiểu Phương thế nào, nên không ai dám đưa chuyện trước mặt bà ấy, nhưng cuối cùng vẫn có người có lòng tốt nói cho Thịnh Đức Trung biết.
Lúc này, hai vợ chồng Thịnh Đức Trung và Liễu Đông Chi đang ngồi cùng nhau, áp suất trong căn phòng cực thấp, giống như một cây kim rơi xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng vang.
Cuối cùng vẫn là Trang Tiểu Phương không chịu nổi bầu không khí này, mở miệng nói trước: “Đám yêu bà chuyên khua môi múa mép kia, Tiểu Tuyết nhà chúng ta động đến phần mộ tổ tiên của nhà bọn họ à, mà bọn họ lại bôi nhọ con bé như vậy?”
“Em nhỏ tiếng chút, đừng để con gái nghe thấy.” Thịnh Đức Trung kéo áo vợ mình, lo lắng liếc mắt nhìn ra ngoài phòng một cái.
Hiện giờ người trong thôn đều đang đồn đãi sau lưng, ông ấy không biết bao giờ Thịnh Tuyết sẽ nghe thấy những lời này, nhưng có thể biết muộn một chút hoặc là không hay biết gì là tốt nhất, nếu không một đứa con gái mới mười chín tuổi đầu, lỡ như nghe thấy những lời này lại luẩn quẩn trong lòng thì sao?
Thật ra bọn họ không hề tin Thịnh Tuyết và nam thanh niên trí thức kia thật sự có gì đó với nhau, càng không bao giờ vì những lời đồn này dứt khoát gả cô cho thanh niên trí thức đó.
Trước đây cũng có dân bản xứ gả cho thanh niên trí thức, nhưng cuối cùng kết quả cũng chẳng tốt lành gì…
“Ông là đồ vô dụng à? Thấy người khác nói con gái nhà mình như vậy, ông nghe thấy sao không đánh người ta một trận?” Trang Tiểu Phương hung hăng trừng mắt với chồng mình, nếu không phải Liễu Đông Chi cũng ở đây, khả năng còn vươn tay véo vài cái.
“Đánh nhau thì có tác dụng gì? Đều là chuyện con gái cô gây ra đấy!” Liễu Đông Chi hút tẩu thuốc xoạch một cái, cho hai vợ chồng con trai ánh mắt xem thường: “Nếu trước đây nó có thể ngoan ngoãn đính hôn với Thành Bắc, bây giờ đâu đến nỗi xảy ra chuyện này?”
“Ai, đều do con sơ ý năm đó không biết Tiểu Tuyết không muốn gả cho Thành Bắc, nếu biết cũng sẽ không…” Thịnh Đức Trung cúi đầu, nghĩ đến những lời đồn đãi bên ngoài, bây giờ ông ấy đã hối hận xanh cả ruột rồi.
Trang Tiểu Phương nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của chồng mình, càng nghĩ càng tức giận: “Lát nữa tôi phải ra đầu thôn ngồi mới được, để tôi xem xem ai dám phá hoại thanh danh của con gái tôi!”
“Dù bây giờ cô dùng loa cãi lý với toàn bộ thôn dân, bọn họ cũng sẽ không tin! Còn ra đầu thôn ngồi… Hai đứa không định kiếm công điểm à? Hay là chạy ra đầu thôn uống gió tây bắc là có thể no bụng?” Liễu Đông Chi lạnh lùng hừ một tiếng, sờ soạng trong túi một lúc lâu mới móc ra hai đồng tiền đưa cho Trang Tiểu Phương.
“Cô cầm lấy tiền này mua cho con nhóc kia mảnh vải may bộ quần áo mới, Đức Trung, con có rảnh thì vào thành phố tìm em trai thương lượng với nó một chút, bảo nó nói với vợ giới thiệu cho Tiểu Tuyết đối tượng trong thành phố.”
Chỉ cần nhà trai ở xa sẽ không biết những lời đồn nhảm này, tốt hơn so với ở lại nông thôn, không gả ra được, bị người ta chọc cột sống.