Thấy Bạc Diệp đi khỏi, đôi mày nhíu chặt của Cao Thành Bắc mới giãn ra, áp suất thấp trên người cũng thu hồi lại, quay về với dáng vẻ đầu gỗ như mọi ngày, đột nhiên không biết mở miệng nói gì tiếp.
“Anh… Có muốn uống nước nữa không?” Thấy anh sững sờ nhìn minh không nói lời nào, giống như chỉ một giây sau sẽ nhào qua hôn lấy cô, Thịnh Tuyết vô thức khẽ liếʍ môi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Thịnh Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh giống như hồ nước trong veo. Nhìn cô như vậy, hình ảnh trong mơ và cô hiện tại bỗng trùng điệp lên nhau, khiến Cao Thành Bắc cảm thấy như có một ngọn lửa vô danh đang thiêu đốt trong lòng mình. Anh gật đầu ngay không hề nghĩ ngợi: “Ừ, phiền cô cho tôi thêm một bát nữa.”
Mỗi lần Thịnh Tuyết đưa nước cho anh, người đàn ông này đều ngượng đỏ mặt, hôm nay là lần đầu tiên anh hỏi cô thêm bát nước thứ hai.
“Cho anh này.” Đúng lúc trong ấm nước vẫn còn đủ một bát nữa.
Có thể là do nắng quá chói chang, khiến khuôn mặt nhỏ của Thịnh Tuyết cũng đỏ rực lên, in bóng xuống bát nước, phác họa ra ảnh ngược hơi gợn sóng.
“Cảm ơn.” Cao Thành Bắc nhanh tay nhận lấy bát nước. Lúc này anh mới cảm thấy hành vi vừa rồi của mình quá mặt dày, nhưng mà tuy đã ý thức được điểm này, khóe miệng anh vẫn cong lên uống sạch bát nước.
Nhìn yết hầu anh lăn lộn lên xuống, Thịnh Tuyết rất muốn vươn tay ra sờ một cái, nhưng cô cũng chỉ dám nghĩ mà thôi, nếu cô thật sự sờ vào khả năng người đàn ông này sẽ xù lông nhỉ?
Nghĩ tới cảnh tượng anh xù lông, Thịnh Tuyết cúi đầu không nhịn được khẽ cười thành tiếng, khóe mắt không cẩn thận quét tới trước ngực Cao Thành Bắc, áσ ɭóŧ trong đã rách một lỗ lớn, cô vươn tay ra chỉ vào vết rách kia: “Áo anh rách rồi kìa.”
Cao Thành Bắc nhìn theo tầm mắt cô, lúc này mới để ý thấy không biết áo mình đã bị cào rách từ khi nào.
Anh không để ý lắm, nói: “Rách thì rách thôi, về nhà khâu vài cái là được.”
Ngày ngày làm việc nặng, sao quần áo có thể không hư hỏng.
“Anh qua đây với tôi.” Thịnh Tuyết ngoắc ngoắc ngón tay với anh, cực kỳ giống yêu tinh chuyên hút hồn phách người khác trong truyện cổ tích.
Cao Thành Bắc không biết cô định làm gì, nhưng cơ thể không tự chủ được đã đi theo cô tới sau rặng liễu rủ, cạnh nơi đang đào lạch nước.
Một cơn gió khẽ thổi tới, muôn vàn cành liễu rủ xuống lắc như rung động. Thịnh Tuyết tìm được một chỗ người khác không nhìn thấy, móc ra túi đựng kim chỉ cô mang theo bên người, chỉ vào chỗ rách nói: “Tôi may vá khá tốt, vừa lúc trên người mang theo kim chỉ, để tôi vá lại giúp anh nhé.”
“…” Nghe xong, mặt Cao Thành Bắc lập tức đỏ bừng lên. Anh không ngờ một cô gái nũng nịu như cô sẽ vá áo cho gã đàn ông thôi thôi anh. Vốn dĩ anh định lên tiếng từ chối, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt ra lời cảm ơn: “Được, cảm ơn cô.”
Quần áo không thể nào cởi ra, dù nơi này là góc chết người khác không nhìn thấy, nhưng Cao Thành Bắc để ý tới thanh danh của cô, cuối cùng đành mặc nguyên như cũ để cô khâu vá.
Thịnh Tuyết ngược lại cảm thấy không sao cả, cô lấy kim chỉ trong túi ra, nghiêm túc xỏ sợi bông qua lỗ kim nhỏ xíu.
“Tôi bắt đầu khâu đây.”
Vị trí vết rách nằm ngay giữa sườn eo của Cao Thành Bắc, Thịnh Tuyết vô cùng bình tĩnh đi về phía trước một bước, hồn nhiên như không có chuyện gì, cầm áo anh lên bắt đầu xe chỉ luồn kim.
Thật ra, giờ phút này trong lòng cô đã mừng như điên từ lâu rồi. Trước đó Thịnh Tuyết đã rất thèm thuồng cơ thể anh, bây giờ có được cơ hội tốt như vậy, cô nhất định phải hưởng thụ một chút!
Ừm… Không ngoài dự liệu, cơ bụng rất rắn chắc…
Tay cô chỉ mới nhẹ nhàng chạm vào da thịt Cao Thành Bắc, đã có thể cảm nhận được cả người anh bắt đầu căng cứng, trêu đùa không còn gì vui hơn.
So sánh với tâm trạng tốt của cô, Cao Thành Bắc bị trêu chọc vô cùng khó chịu, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Hiện giờ anh cực kỳ hối hận vì quyết định của mình, vì sao mình lại theo cô ấy qua bên này? Vì sao lại đồng ý để cô khâu vá giúp???
Chỉ cần cúi đầu là anh có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô, nhưng anh không dám nhìn. Mùi hương phát ra từ cơ thể quanh quẩn trong gió, như có như không chạm vào trái tim anh. Hai tay Cao Thành Bắc nắm chặt thành nắm đấm, khát vọng trong lòng lớn bao nhiêu, sử dụng lực lượng mạnh bấy nhiêu.
Tuy rằng vẻ mặt anh vẫn cứng ngắc như cũ, nhưng gân xanh nổi trên cánh tay đã tiết lộ ra nỗi lòng anh lúc này, vừa khắc chế vừa ẩn nhẫn.
Thịnh Tuyết sợ mình đùa dai quá, về sau anh chàng ngốc này sẽ trốn tránh mình, cho nên cô nhanh chóng khâu thêm vài mũi kim vá kín vết rách.
Khi cô cong người, cúi đầu cắn đứt sợi chỉ bông ở nơi vá áo, Cao Thành Bắc lập tức cảm thấy đầu óc mình nổ ầm ầm, một ngọn lửa lập tức sinh ra từ bụng dưới, thiếu chút nữa đã đốt cháy sạch lý trí của anh.
Thịnh Tuyết cất kim chỉ vào trong túi, ngẩng đầu mỉm cười duyên dáng, hỏi: “Anh nhìn xem, có vừa lòng không?”