Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chuẩn Danh Viện Mỹ Nhân Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 28: Lần Đầu Gặp Gỡ (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhanh như vậy đã bán ra được vài cái, cuối cùng trên mặt Trang Tiểu Phương cũng có ý cười, tâm trạng cũng không còn căng thẳng như vừa rồi.

“Đây là túi hương đuổi muỗi, tặng anh miễn phí, bên trong đều là thảo dược, đuổi muỗi vô cùng hiệu quả.”

Thịnh Tuyết móc ra một cái túi hương đuổi muỗi làm từ vải vụn, bên trên còn thắt một nút kết kiểu trung quốc vô cùng xinh đẹp, túi hương hơi phình ra, mùi hương từ dược thảo lập tức lan tỏa trong không khí.

Dược thảo là do cô phơi khô từ trước, tối hôm qua cô thắp đèn dầu khâu vá được ba cái.

“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cảm ơn cô nhé!” Quan Tiểu Hổ ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhưng mà nhìn thấy túi hương xinh đẹp như vậy anh ta vẫn không nhịn được duỗi tay nhận lấy, chuẩn bị sau khi tan làm sẽ mang tặng cho bạn gái mới của mình.

“Đừng khách sáo, nếu bạn bè thân thích xung quanh có ai muốn mua túi hương đuổi muỗi, làm phiền anh giới thiệu giúp tôi nhé.” Thật ra mục đích của Thịnh Tuyết nằm ở chỗ này.

Ban đầu khi Quan Tiểu Hổ vừa qua đây, cô đã nhìn ra được điều kiện của tên mập này chắc chắn vô cùng khá, hơn nữa nhìn qua còn rất dễ nói chuyện, kết bạn với người như vậy, chẳng khác nào kết bạn với tất cả bạn bè của anh ta.

Túi hương đuổi muỗi cô làm không quá thần kỳ, nhưng công dụng đuổi muỗi phòng côn trùng vẫn thể hiện rõ ràng, chỉ cần là đồ tốt không sợ không ai mua.

“Được! Không thành vấn đề!” Quan Tiểu Hổ vỗ ngực đảm bảo: “Sau này mỗi ngày hai người đều qua đây sao?”

“Chuyện này thì chưa chắc chắn, có điều nếu tới thì đều tới vào khoảng thời gian này.” Thịnh Tuyết không dám đảm bảo, không thể không đề phòng người khác, cẩn thận một chút vẫn hơn.

“Được, tôi biết rồi.”



Tiễn Quan Tiểu Hổ đi, Thịnh Tuyết lại bán thêm được vài chiếc màn thầu nữa. Màn thầu cô làm chẳng những đủ lớn, còn trắng lại mềm, hơn hẳn màn thầu do tiệm cơm quốc doanh bán, nhìn vô cùng muốn ăn.

Bất cứ ai đi ngang qua nhìn thấy đều không nhịn được mua hai cái nếm thử. Bởi vì bánh kẹp thịt quá đắt, cho dù hương vị hấp dẫn đến đâu rất nhiều người vẫn không nỡ bỏ tiền ra mua.

Cuối cùng màn thầu bán hết sạch, chỉ còn lại ba chiếc bánh kẹp thịt không ai mua. Trang Tiểu Phương nhìn số bánh bán đi, trong lòng nhẩm tính chi phí, muốn xem thử xem cả sáng nay bọn họ bận rộn như thế có thua lỗ hay không.

Đúng lúc này có một người đàn ông mặc quần áo quân đội từ xa đi tới, Trang Tiểu Phương tưởng là hồng tụ chương, vô cùng sợ hãi.

Bà ấy vội vàng ném rổ ra sau lưng mình, ngược lại Thịnh Tuyết vẫn tương đối bình tĩnh.

“Vừa rồi hai người bán gì thế? Sao thơm vậy?” Bạc Diệp mượn xe đạp từ nhà ông Lý ngay sát vách khu tập thể thanh niên trí thức, lén lút chuồn ra ngoài, vừa khéo chạm mặt hai mẹ con Thịnh Tuyết ở chỗ này.

“Bánh kẹp thịt Thiểm Tây, vô cùng ngon miệng, muốn một chiếc không?” Thịnh Tuyết nhìn người đàn ông với khuôn mặt yêu nghiệt trước mắt, không có gì phản cảm, vẫn tươi cười chào hỏi.

Đời sau, cô quen biết rất nhiều minh tinh người mẫu và con cháu nhà giàu đều mang diện mạo kiểu này, tất cả đều là một lũ trăng hoa. So với đám tiểu thịt tươi đó, cô thích loại người giống Cao Thành Bắc hơn, rất nam tính cũng rất chính trực.

“Tôi mua hai cái.” Bạc Diệp không nhìn rõ diện mạo của cô gái, nhưng giọng nói vừa ngọt vừa dịu dàng, khiến anh ta không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Thấy anh ta tới mua đồ, trái tim đang kinh hoảng của Trang Tiểu Phương cuối cùng mới bình phục.

Lại nhìn thấy cách ăn mặc của anh ta và da thịt non mịn kia, nhìn qua là biết chưa từng chịu khổ, vì thế bà thương lượng: “Đồng chí, chỗ chúng tôn còn thừa ba chiếc bánh kẹp thịt, hay là cậu mua hết nhé, tôi để rẻ cho cậu.”

Thịnh Tuyết nhướng mày nhìn về phía Trang Tiểu Phương, trong lòng rất kinh ngạc. Hả? Không ngờ mẹ cô còn rất biết cách buôn bán.



“Cũng được.” Bạc Diệp bằng này tuổi có món ngon nào chưa từng ăn qua? Vài mao tiền đối với anh ta mà nói không đáng gì. Nghĩ đến em họ mình và Dư Nhạn Tây đều không biết nấu cơm, anh ta lập tức đồng ý.

Trang Tiểu Phương cười hớn hở, gói hết ba chiếc bánh kẹp thịt còn lại đưa cho anh ta, tiền nhận tới tay rồi, trong lòng cũng thả lỏng rất nhiều.

Thấy đối phương khí chất bất phàm, Thịnh Tuyết nhìn thấy thương cơ tiềm ẩn, vì thế lại lấy ra một chiếc túi hương đuổi muỗi đưa cho anh ta. Đầu tiên Bạc Diệp trố mắt nhìn, sau đó không khách sáo nhận lấy.

Ở nông thôn rất nhiều muỗi, chưa chắc đã mua được nhang muỗi ở nơi này, túi hương đuổi muỗi xem như giải quyết nỗi lo lửa xém lông mày của anh ta. Bạc Diệp giơ túi hương lên, nói câu cảm ơn.

Mua đồ xong, Bạc Diệp không hề dừng lại, sợ bị người trong thôn phát hiện, anh ta lại vội vàng đạp xe quay về thôn Đại Du.

Chuyện này cũng không thể trách anh ta mới tới mà to gan như vậy được, vì cả ba người bọn họ đều không biết nấu cơm, lại còn kén ăn, vì thế chỉ có thể đưa ra hạ sách như vậy.

Chưa đầy hai tiếng đã bán hết sạch đồ ăn, tất cả đều khiến Trang Tiểu Phương mở rộng tầm mắt, tâm trạng sung sướиɠ đi theo sau Thịnh Tuyết, định mau chóng về nhà kiểm tra xem rốt cuộc hôn nay kiếm được bao nhiêu tiền.

Về đến nhà, hai người ngồi trên giường đất trong phòng Thịnh Tuyết, đổ một đống tiền lẻ ra bắt đầu kiểm đếm thu hoạch hôm nay. Trừ bỏ phí tổn, bọn họ kiếm được hai đồng, thật sự không nhiều lắm.

Thịnh Tuyết lấy một đồng ra, đặt vào lòng bàn tay Trang Tiểu Phương: “Mẹ, tiền này mẹ cầm đi, đừng để bà nội biết.”

“Mẹ không cần, con giữ lại tích cóp mua bộ quần áo đẹp mà mặc.”

“Quần áo con đủ rồi, mẹ mau cất tiền đi, con như con hiếu kính mẹ.” Chỉ cho Trang Tiểu Phương một đồng tiền tiêu vặt, nếu đổi lại là trước kia, Thịnh Tuyết đã bị chính nước bọt của mình phun chết rồi. Một đồng thì có thể mua được gì? Trước khi cô xuyên tới đây, vé xe buýt cạnh khu nhà cô cũng tăng giá lên hai đồng rồi…
« Chương TrướcChương Tiếp »