Chương 20
Cố Thanh Lam vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của Tô Quý, cô đi vào phòng khách ngập nắng, nhìn thấy thân hình cao ngất của anh đứng trước cửa sổ, cảm thấy dường như đã trôi qua mấy đời.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh liền quay đầu, ánh mắt nhìn cô dịu dàng như ánh trăng: “Tiểu Quý.”
Tô Quý cũng nhịn không được cười với anh: “Anh Thanh Lam.”
Cô đột nhiên giật mình, lần cuối cùng họ gặp nhau là mười năm trước, khi đó cô vẫn là một thiếu nữ chưa trưởng thành, bây giờ cô đã là một phụ nữ đã qua một lần hôn nhân.
Ngay lập tức cô phát hiện trong lòng mình đã sớm già nua như một mảnh trời hoang vắng, còn anh vẫn dáng vẻ năm nào. Cuộc đời thật biết trêu ngươi.
Quay đầu lại như muốn nhìn cô một lần nữa, nụ cười bên môi Cố Thanh Lam càng thêm dịu dàng: “Đây chính là Tiểu Quý rồi.”
Cô đã kết hôn rồi lại ly hôn, còn đâu dáng vẻ thời học sinh vô tư lự nữa, bây giờ chính cô lật lại những bức ảnh chụp khi trước còn có cảm giác nhận không ra mình, anh nói như vậy hơn phân nửa là muốn an ủi cô.
Tô Quý cũng cười với anh: “Anh Thanh Lam muốn dỗ cho em vui à?”
Cố Thanh Lam không nói gì mà yên lặng nhìn cô.
Mười năm không gặp, chính xác là cô đã thay đổi không ít, nhưng thay đổi lớn nhất không phải là khuôn mặt mà là đôi mắt sâu thẳm.
Lúc cô còn nhỏ không hề thích khoa trương, nếu không chỉ cần dùng thân phận đại tiểu thư nhà họ Tô và dung mạo này cũng đủ để khiến mấy tên nhà giàu như trúng tà.
Nhưng ngay cả thế, anh vẫn cảm thấy mình may mắn, may mắn được là một số ít người bên cạnh cô, vậy nên mới không có ai phát hiện đôi mắt sâu trong vắt đầy khí chất của cô. Nhưng anh thấy được, dần dần ở trong đó, độc chiếm vẻ đẹp của cô.
Cuối cùng anh vẫn quá tự phụ, vừa đi sáu năm, anh cứ ngỡ cô sẽ vẫn ở đó chờ anh trở về, kết quả lại nghe tin cô tổ chức hôn lễ cùng người đàn ông khác.
Năm đó anh vốn định về nước, nhưng vì không muốn đối diện với cô và chồng mới cưới nên lại ở nước ngoài chờ đợi bốn năm.
Mãi đến khi nghe tin cô đã ly hôn, hơn nữa còn nghe tin cô vẫn mập mờ dây dưa với chồng cũ - đời người chính là như thế, đôi khi bỏ lỡ một khắc sẽ vô duyên một đời.
Tô Quý đang cảm thấy Cố Thanh Lam nhìn mình quá lâu, thì nghe thấy giọng nói vui vẻ của anh: “Mô hình kiến trúc cố cung điện Thái Hòa em đã làm xong chưa?”
Tô Quý sững sờ, chuyện cũ năm xưa ùa về: đó là ước mơ của cô khi cô học trung học.
Khi đó cô rất thích lịch sử, sau thời gian đi học đều đọc các loại sách lịch sử, lúc nhìn thấy kiến trúc cố cung điện Thái Hòa, đột nhiên cô có ý tưởng muốn làm một mô hình như vậy bày trong phòng ngủ.
Suy nghĩ gần như rất hoang đường, cô cũng không dám nói với ai, chỉ nói duy nhất với Cố Thanh Lam.
Đáng tiếc sau này dù cô đã học lịch sử như mơ ước, nhưng lại không được học kiến trúc cổ chuyên nghiệp, bởi vì những trường đó cách thành phố H khá xa, mà Tô Vĩ Học khong cho phép cô đi học bên ngoài thành phố.
Khi đó cô cũng biết để phục hồi mô hình kiến trúc cỡ lớn như vậy, cho dù trình độ này có thể được gia đình giúp sức, nhưng cũng cần mấy sinh viên chuyên nghiệp cùng chung sức hợp tác vài năm mới có thể hoàn thành được.
Với tài lực của Tô gia, muốn mời một số người tốn công tốn sức làm cũng chẳng có gì là không thể, nhưng nguyện vọng của Tô Quý lại muốn “tự tay làm”.
Bởi vậy, kế hoạch bừng bừng khí thế của cô đã bị gác lại, mười năm rồi không còn ai nhắc tới... Ngoại trừ Cố Thanh Lam ngày hôm nay.
Tô Quý nghĩ đến đây liền nở nụ cười: “Em đã sớm từ bỏ rồi, lại để anh Thanh Lam phải chê cười.”
Khuôn mặt cô vẫn thanh lịch thuần khiết như trước, nhưng trong ánh mắt lại chất chứa quá nhiều mệt mỏi, đến lúc cười rộ lên, Cố Thanh Lam mới thấy sự bừng sáng trong cô.
Cục diện như đã được bày sẵn, như thể tiếp theo chỉ còn chờ sự tiếp nhận.
Từ lịch sử đến văn học, từ văn học đến thơ ca, cuối cùng từ thơ ca đến triết học...những chuyện này lúc còn nhỏ họ đã cùng nhau tìm hiểu không biết bao nhiêu lần, nói chuyện phiếm chẳng cần mục đích gì, không phải để tỏ ra hiểu biết, chỉ là ngồi một chỗ, trò chuyện đủ mọi thứ trên trời dưới biển.
Thời gian trôi nhanh ngoài ý muốn, bây giờ đã là mùa đông, trời tối rất nhanh, đợi đến khi Tô Quý hồi phục tinh thần thì phát hiện ra đã đến bữa tối.
Cô vừa muốn đứng lên báo với nhà bếp chuẩn bị bữa tối liền thấy Quản gia Lưu đi tới nói với cô: “Tiểu thư, Mặc tiên sinh về rồi.”
Sao cô lại quên mất tối hôm qua chính cô đã sắp xếp cho Mặc Viễn Ninh trở về - một trong những tình huống khó xử nhất trên đời, chính là bị đối tượng yêu thầm khi còn bé gặp chồng mình ở hiện tại, thậm chí còn là chồng cũ.
Mặc Viễn Ninh vừa đi tới phòng khách liền nhạy cảm cảm thấy không khí hôm nay có gì không đúng, đưa ánh mắt nhìn lên người Cố Thanh Lam vừa đứng lên, anh hơi đưa ánh mắt xuống rồi lại đưa lên, cười nói: “Anh chính là anh Cố Thanh Lam phải không?”
Hai người từ trước đến nay chưa từng gặp nhau, cũng không ai giới thiệu, Mặc Viễn Ninh vừa vào cửa đã chuẩn xác gọi tên Cố Thanh Lam, Cố Thanh Lam liền vui vẻ nhìn thoáng qua Tô Quý.
Tô Quý rối rắm, cô thật sự chưa từng nhắc đến Cố Thanh Lam trước mặt Mặc Viễn Ninh, cô vốn chỉ vì khí chất của Mặc Viễn Ninh rất giống Cố Thanh Lam nên mới có thiện cảm với anh, lại không ngờ Mặc Viễn Ninh không biết ngượng trước mặt người cô yêu thầm khi trước gọi “anh” như thật vậy?
Loading...
Không khí trong phòng khách lập tức trở nên quái dị, không thể nói gì, dù cho không có chút nào quan hệ huyết thống, khí chất của Mặc Viễn Ninh và Cố Thanh Lam thật sự giống nhau đến kỳ lạ.
Thân hình cao lớn của hai người họ cũng như nhau, nếu không phải ngũ quan tuy đều tuấn tú nhưng tuyệt đối không giống nhau thì nói họ là anh em ruột cũng không quá đáng.
Một người là người cô yêu thầm lúc trước, một người là chồng cũ.
Cảm giác xấu hổ như đột nhiên bị vạch trần bí mật, Tô Quý bối rối nói: “Em vào nhà bếp dặn họ chuẩn bị bữa tối” rồi vội vàng chuồn thẳng.
Quản gia Lưu thức thời lui ra, trong phòng khách liền chỉ còn Cố Thanh Lam và Mặc Viễn Ninh.
Người như Cố Thanh Lam đương nhiên sẽ không để không khí trở nên tẻ nhạt, mỉm cười: “Anh Mặc quả nhiên giống như truyền thuyết, vừa khiêm tốn vừa phong độ phi phàm.”
Thanh danh của Mặc Viễn Ninh bên ngoài, cho dù có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn lạnh lùng, lòng muông dạ thú cũng tuyệt đối không phải là “khiêm tốn”, anh ta khen ngợi như vậy không biết là khoa trương hay chê cười.
Mặc Viễn Ninh cũng không lộ vẻ gì, vẻn vẹn chỉ cười cười: “Cảm ơn, anh Cố quá lời rồi.”
Cũng may nhà bếp đã sớm chuẩn bị cơm tối, thức ăn được đưa lên rất nhanh, Tô Quý cũng tới mời hai người họ đến, cuối cùng có thể khiến bọn họ không ở chung một mình với nhau.
Tô gia tuy ăn uống đơn giản nhưng bàn ăn hình chữ nhật cực lớn, ba người ăn cơm chỉ chiếm hết một chỗ cho chủ nhà và hai chỗ cạnh bên.
Món súp khai vị đến, Tô Quý liền cười với Cố Thanh Lam: “Em biết dạ dày anh không tốt nên đã đặc biệt dặn nhà bếp chuẩn bị một món súp đặc biệt.”
Ba phần súp được đưa lên, có hai phần súp cá giống nhau, cho chanh và ớt vào, vị có chút cay. Đây vốn là món súp khai vị rất ngon, nhưng nếu dạ dày không tốt, bụng rỗng uống vào sẽ bị kí©h thí©ɧ.
Khẩu vị thay đổi thất thường, lại thích mùa nào thức nấy nên Tô Quý đều chuẩn bị hết, nhà bếp còn nấu cả súp hải sâm tốt cho dạ dày dành cho Mặc Viễn Ninh.
Nhưng đưa súp lên, Tô Quý mới cảm thấy sai sót: từ khi họ còn nhỏ, dạ dày Cố Thanh Lam vốn không khỏe, bây giờ có khi vẫn phải chú ý.
Vì vậy cô cười cứng ngắc, nói với người làm: “Đem súp hải sâm lên cho Cố tiên sinh.”
Cô đã tỉ mỉ như vậy, Cố Thanh Lam đương nhiên chỉ có thể mỉm cười: “Cảm ơn Tiểu Quý.”
Tô Quý cười nói không cần, nhiều năm không được hàn huyên với Cố Thanh Lam có biết bao nhiêu chuyện lý thú, tâm trạng cô không tệ, vừa nói vừa cười quay sang bên cạnh, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào.
Nhưng khi ánh mắt vừa cham đến Mặc Viễn Ninh đang ngồi bên kia, cô thoáng dừng lại, lập tức thu hồi lại vui vẻ: không phải cô bủn xỉn dáng vẻ tươi cười của mình với anh, chỉ là khi đối mặt với anh, dù thế nào cũng không thể thoải mái.
Ánh mắt cô thay đổi quá rõ ràng, Mặc Viễn Ninh lại như thể căn bản không chú ý tới, chỉ cụp mắt xuống, bộ dạng có chút lơ đãng.
Tô Quý thấy ánh mắt anh hình như rơi xuống bát súp vừa được đưa lên, trong mắt không có bất kỳ biểu cảm nào, bên môi vẫn như cũ mang theo nụ cười lịch sự, nhìn không mảy may có ý gì khác.
Cô vốn muốn cho người đổi phần súp đó, nhưng không thể hiểu nổi thái độ của anh, nên không tự chủ nhẹ giọng cười lạnh: “Sao vậy, anh Mặc không thích món súp này sao? Có muốn tôi đổi sang món khác không?”
Nghe cô nói vậy, Mặc Viễn Ninh dời ánh mắt khỏi bát súp, nhìn cô nhướn khóe môi lên: “Đâu có, món này rất ngon rồi.”
Dường như mỗi lần Tô Quý châm chọc anh, cô đều nhận được loại câu trả lời mềm mại thuyết phục như thế, dáng vẻ hời hợt làm nổi lên tính hiếu thắng của cô.
Tô Quý biết miệng lưỡi của cô không thể so đo thắng bại với anh, nhưng mỗi lần như vậy đều không khỏi bực mình, khẽ cau mày, cô nhẫn nhịn lắm mới không đấu võ mồm với anh trước mặt Cố Thanh Lam.
Cứng ngắc quay đầu, Tô Quý dứt khoát không nói với anh câu nào, chỉ dặn người giúp việc nhanh đưa món chính lên.
Mặc Viễn Ninh thành công chỉ dùng một câu ép cô lùi bước, cũng không thừa dịp truy kích, chỉ ngồi đó chậm rãi dùng thìa uống từng ngụm súp.
Không biết từ bao giờ, anh ăn gì cũng trở nên chậm rãi, hóa ra người có thể sáng khoái uống cafe một ngụm hết sạch bây giờ lại nhàn nhã từ từ nhai nuốt.
Anh vốn làm chuyện gì cũng có thể khiến cảnh đẹp người vui, hiện tại dáng vẻ ăn cơm càng không thể bắt bẻ, đến Cố Thanh Lam xuất thân thế gia, lễ nghi từ trước đến nay đều tuân thủ cũng chỉ có thể ngang tài ngang sức, tạm thời không thắng được anh.
Tô Quý nghĩ đến tối qua dạ dày anh vẫn đau, nửa sống nửa chết nằm trong phòng nghỉ, sáng nay lại không ăn sáng đã chạy đi. Trong lòng cô không hiểu sao bốc hỏa, nhưng vẫn nhịn không được giả cười ha ha với anh, nói: “Anh Mặc uống có vẻ rất ngon, vậy thì uống nhiều một chút.”
Mặc Viễn Ninh đương nhiên cũng sẽ không để cô mặc sức làm càn, hơi nghiêng đầu gật gật, điềm đạm vui vẻ lộ ra một bên đường cong khuôn mặt, đôi mắt không hề xao động nói: “Cảm ơn.”
Tô Quý kích hai lần không thành, lập tức muốn nói với anh một câu, anh đúng là đồ chó.