Chương 15
Thấy Tô Quý có chút thất thần, Phương Hoành liền mở miệng lần nữa, nói chuyện càng dè chừng: “Không biết người quen cũ mà Tô tổng đang nghĩ có phải họ Cố hay không?”
Tô Quý quay đầu nhìn hắn: “Tôi không nhớ đã từng nói chuyện này với Phương tổng.”
Phương Hoành cười cười giải thích: “Chuyện này không phải do Tô tổng nói với tôi, mà là Cố học trưởng nói cho tôi biết. Hôm qua anh ấy về nước rồi.”
Năm đầu cô học cấp 3, Cố Thanh Lam liền đi du học nước ngoài, cô còn nhớ trước khi đi, người cuối cùng anh gặp là cô.
Khi đó bạn bè đều tổ chức tiệc chia tay cho Cố Thanh Lam, Tô Quý không quen những người khác, cũng không muốn xuất hiện.
Vậy mà trước khi đi một ngày, Cố Thanh Lam tự đến nhà cô chào tạm biệt.
Nhà họ Cố và nhà họ Tô có quan hệ lâu năm, Tô Quý nhớ lúc mình còn rất nhỏ đã biết nhà họ Cố có một cậu con trai. Cố Thanh Lam chỉ lớn hơn cô ba tuổi, từ nhỏ đã chín chắn, trầm ổn, mỗi lần gặp nhau, Tô Quý đều thích đi sau lưng anh Thanh Lam giống như một cái đuôi nhỏ.
Cho đến tận bây giờ, Tô Quý vẫn không nhớ mình đã thích Cố Thanh Lam từ lúc nào, cô chỉ biết toàn bộ tuổi thơ của cô, trong mắt, trong mơ, tất cả đều là hình bóng anh, nói là điên, cũng chẳng khoa trương chút nào.
Chỉ là trong trường học, cô vĩnh viễn không ngờ sẽ nhìn thấy Cố học trưởng dịu dàng mê người bị vây quanh bởi một đám nữ sinh ái mộ lại cười như hào quang sáng chói như vậy.
Trong những năm tháng đó, chỉ có duy nhất một lần, Tô Quý có thể một mình đi cùng anh trong sân trường, đó là sau bữa tiệc chào đón học sinh mới.
Nói là chào đón học sinh mới, thật ra năm học mới đã qua được hơn nửa rồi, đơn giản hội học sinh muốn tìm một cái cớ để tổ chức Party long trọng, thuận tiện để đám đàn anh lớp trên tán tỉnh con mồi mới, là mấy em gái hồn nhiên lớp dưới.
Dù ăn mặc đơn giản và ít xuất hiện, nhưng khí chất không tầm thường của cô vẫn hấp dẫn không ít nam sinh, không dưới bảy tám lần có người đến bắt chuyện.
Ngay lúc cô đang mệt mỏi ứng phó, người luôn giữ khoảng cách nhất định trong trường với cô - Cố Thanh Lam đi tới, mang trên mặt nụ cười dịu dàng thân thiết: “Tiểu Quý, ra đây với anh một chút.”
Tô Quý ngạc nhiên, vài nam sinh đứng quanh cô nhìn Cố Thanh Lam, tự hiểu mình không thể đùa được nữa, liền cười trừ bỏ đi.
Cô mặc khá phong phanh, Cố Thanh Lam liền cởi ác khoác choàng lên vai cô, sau đó đưa cô đến dưới gốc cây tử đằng không một bóng người.
Đó là một đêm trăng sáng, bốn phía tĩnh mịch, anh đứng trước mặt cô, không nói gì, hơi ngẩng đầu, đôi mắt lặng yên ngắm những bông hoa tử đằng đang nở trong bóng tối.
Anh nhìn thật lâu, sau đó không nhịn được thở dài: “Tiểu Quý, anh thật sự không thể nhìn em đứng cùng người con trai khác, anh cảm thấy rất ghen tức.”
Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Tô Quý không thấy anh nói thẳng mà lại mập mờ như vậy, cô vô thức cúi đầu xuống, thật lâu sau mới nhẹ nói: “Anh cũng đâu có xen vào.”
Đây mới là tính cách thật của Tô Quý, nhìn qua cô có vẻ điềm đạm vô hại, nhưng lại vô cùng giỏi nhẫn nhịn.
Nhưng chỉ có những người thực sự hiểu cô mới biết, đối với chuyện tình cảm, cho tới bây giờ cô thà không có chứ không yêu bừa, không để bản thân phải trả giá, cũng tuyệt đối không tự tiện đáp lại... Nếu nói cô ích kỷ, cũng chẳng hề quá đáng.
Cho nên sau đó, trước khi Cố Thanh Lam đi đã đặc biệt đến chào cô, anh nhìn vào ánh mắt cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Tiểu Quý, chờ anh về được không?”
Cô không nói đồng ý hay không, chỉ yên lặng nhìn anh, nhìn người cô đã lặng lẽ yêu nhiều năm như vậy.
Nếu có thể, cô nguyện dùng tính mạng để đổi lấy nụ cười và tình yêu của anh, nhưng tình cảm của họ lúc đó vẫn chưa sâu sắc đến mức không thở nổi, còn không có cả một lời hứa hẹn chính thức rõ ràng.
Cô vẫn muốn đợi anh, đợi sáu năm, sau khi đợi sáu năm, trong một quán cafe, cô gặp được một người khác.
Anh đẹp đến bức người, đuôi mắt đầu mày đều như cất giấu sự dịu dàng và chiều chuộng khiến người khác nguyện đắm chìm vào đó.
Tuy vẻ ngoài hai người họ không giống nhau, nhưng Tô Quý không phủ nhận, khí chất của Mặc Viễn Ninh khiến cô trong nháy mắt nhớ đến Cố Thanh Lam, đó mới là nguyên nhân đầu tiên cuốn hút cô.
Loading...
Ngẩng đầu nhìn Phương Hoành, Tô Quý cười nhạt, vẫn ung dung nói: “Tốt quá rồi, xin hãy chuyển lời thăm hỏi đến anh ấy giúp tôi.”
Sau đó cô liền xoay người quay lại phòng nghỉ.
Lý Bí cảm thấy mình trở thành người thừa liền đi ra ngoài, Tô Quý đóng cửa lại, bên trong chỉ còn cô và Mặc Viễn Ninh.
Anh đang dựa vào đầu giường nghỉ ngơi, đồ ăn cô để trong cặp l*иg giữ ấm còn nguyên trên bàn chưa ai động vào.
Vừa rồi cửa không khóa, Mặc Viễn Ninh hẳn đã nghe được cuộc nói chuyện bên ngoài, nhìn cô đến gần, anh liền cười: “Hình như đang nói đến bạn cũ của Tô tổng phải không?”
Tô Quý ngồi trên ghế salon cạnh cửa sổ, vắt chân lên nhìn anh: “Đúng vậy, anh cũng biết đấy, gần đây thái độ của tôi với “bạn cũ” không tốt lắm.”
Mặc Viễn Ninh lại cười cười: “Tôi nghĩ vị này chắc chắn không cùng cảnh ngộ được đãi ngộ tốt như tôi, trước khi đi còn nhận được nhiều quà như vậy.”
Anh đang ám chỉ cô hạ độc anh quanh năm suốt tháng phải không?
Tô Quý phì cười: “Anh cũng đâu có uống hết?”
Cô nói xong mới cảm thấy có gì là lạ, lập tức liền im bặt.
Mặc Viễn Ninh hoàn toàn chính xác chỉ bị trúng độc cấp tính hai lần, sau đó đều lặng lẽ nôn súp ra. Nhưng dạ dày anh có lẽ trở nên xấu đi vì bị dày vò suốt một năm đó, dù sao bệnh dạ dày của anh lúc trước không nghiêm trọng, rất ít khi đau, nói gì đến chảy máu dạ dày.
Tô Quý đột nhiên yên lặng đến đáng sợ, khiến Mặc Viễn Ninh cũng đoán ra cô đang nghĩ gì, anh liền thở dài: “Bác sĩ còn hỏi có phải tôi bị kén ăn hay không, tôi không thể nói tôi không bị bệnh kén ăn, chỉ là nôn theo thói quen mà thôi.”
Tô Quý càng không biết nên nói gì tiếp, bác sĩ dặn cô phải chú ý đả thông tâm lý cho người bệnh, cô đã cảm thấy phiền toái, bây giờ càng thấy phiền hơn.
Cô cũng biết người bình thường bị hạ độc đã đau đớn, với người bệnh lại càng như tra tấn, cũng càng khó chữa, hôm nay Mặc Viễn Ninh bị như vậy, chắc chắn là di chứng do cô âm thầm dày vò.
Cô vẫn im lặng không nói gì hồi lâu, trời dần tối, ngoài cửa sổ đã nhìn thấy ngàn vạn ánh đèn dần sáng lên.
Trong phòng nghỉ, đèn chiếu sáng vẫn chưa mở, chỉ có một chiếc đèn nhỏ bên giường Mặc Viễn Ninh nằm đang bật, trong bóng tối, cô không nhìn rõ khuôn mặt anh, anh cũng chỉ nhìn thấy cô ngồi ngắm cảnh đêm bên cửa sổ, vô cùng cô đơn.
“Anh quay về nhà ở đi, tiện sinh hoạt hơn.” Tô Quý cuối cùng cũng mở miệng nói.
Mặc Viễn Ninh ngược lại có chút bất đắc dĩ: “Anh sao? Dùng danh nghĩa gì?”
Lần này Tô Quý không trả lời, một lúc sau mới nói tiếp, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng: “Nhớ rõ thân phận của anh, nếu lần này anh còn tiếp tục làm ra chuyện tốt gì nữa, đừng trách tôi vô tình.”
Cô đứng lên, không hề nhìn anh, tiếp tục dùng giọng lạnh nhạt nói: “Nằm đó nghỉ ngơi cho tốt, tôi ở dưới tầng chờ anh.”
Nói là đưa bác sĩ đến xem tình hình anh thế nào, nhưng từ đầu đến cuối, cô không lại gần anh, cũng không nói dù chỉ một câu dịu dàng, dường như cô cảm thấy anh rất phiền phức.
Mãi đến khi bóng dáng cô biến mất đằng sau cánh cửa, tiếng bước chân cũng xa dần, Mặc Viễn Ninh mới chống người miễn cưỡng ngồi dậy.
Dạ dày vẫn rất đau, bữa sáng ăn hết nhưng đến công ty lại nôn ra sạch, gần như cả ngày hôm nay anh chưa ăn gì, vì vậy cơ thể cũng yếu ớt không còn chút sức lực nào.
Anh cũng không cố ý khiến mình trở nên ốm yêu như vậy, hoặc muốn lừa để cô mềm lòng, chỉ là bây giờ mọi chuyện dần dần thoát khỏi sự khống chế của anh, bắt đầu từ khi anh nhìn thấy cô ngã gục dưới chân mình một năm về trước.
Cô ngất đi trước mặt anh, lúc anh ôm cô đi ra, cả người cô dính đầy máu, đó là lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình không nên làm tổn thương cô.
Đáng tiếc lúc đó đã quá muộn.