Mạc Phi Phi mở mắt nhìn người đàn ông, cô rụt tay lại gương mặt đỏ như trái gấc, đôi môi đỏ chu lên nói: “Chú tự làm đi, công việc này rất khó khăn tôi không làm được.”
Nói xong cô mở cửa chạy nhanh ra ngoài, Bạch Kiều Viễn bên trong nhìn bóng lưng của cô cười khổ. Cô cố tình đúng không? Biết hắn đang bị thương nên cố tình khiến người anh em của hắn dựng đứng. Hắn cúi đầu nói: “Mày đúng là cái đồ không biết giữ mặt mũi, để cô ấy sợ hãi chạy mất rồi kìa.”
Mười phút sau Bạch Kiều Viễn từ bên trong bước ra, hắn đi những bước đi vô cùng khó khăn về trước. Mạc Phi Phi thấy vậy vội chạy nhanh tới đỡ hắn ngồi xuống giường hỏi:
“Chú muốn ăn gì? Tôi bảo người làm đi làm cho chú.”
“Tôi muốn ăn cháo, em nấu đi.” Bạch Kiều Viễn ngồi lại giường nói.
“Tôi sao? Sao tôi phải nấu?” Mạc Phi Phi hỏi.
“Không biết, chỉ là tôi muốn ăn thử món em nấu. Dù sao tôi cũng vì em mà bị thương, em thật sự nhẫn tâm để tôi nhịn đói sao?” Bạch Kiều Viễn nói.
Sau khi nghe xong Mạc Phi Phi muốn chạy tới đánh cho hắn một trận, nhưng lại không dám. Ai bảo vì cô mà hắn mới bị thương, vì cô ngang bướng nên mọi chuyện mới như vậy. Không thể làm gì ngoài nấu cho hắn, cô gật đầu nói:
“Chú nằm xuống đi, tôi đi ra ngoài một lát sẽ quay lại.”
“Tôi chờ em!” Bạch Kiều Viễn nhìn cô nói.
Mạc Phi Phi không nói gì mở cửa bước ra ngoài, vừa rồi hắn nói những câu đó khiến cô có cảm giác quay về những ngày trước kia. Mỗi khi bị ốm cô đều sai Từ Hiểu Lam làm rất nhiều việc, mà những lúc đó anh đều vui vẻ đồng ý.
Xuống bếp nấu cho Bạch Kiều Viễn một chút cháo, cô nhớ ra Viễn Tam cũng đang bị thương. Nhưng nhớ tới những lần trước anh ta gây khó dễ cô lại hận không thể gϊếŧ chết anh ta. Nhìn thấy người làm từ trên gác đi xuống cô nói:
“Tôi có nấu một chút cháo cho Bạch Kiều Viễn, trong nồi vẫn còn cô múc cho Viễn Tam một bát và đem lên phòng cho anh ta nhé! Đừng nói là tôi làm.”
Người làm nhìn cô với gương mặt khó tin hỏi: “Cô nấu sao?”
“Đúng vậy, yên tâm bên trong cháo không có độc. Mà nếu có độc tôi cũng không có ngu bỏ vào nồi cháo do chính tay mình nấu, tôi đi trước.” Mạc Phi Phi đặt tay lên vai cô ấy nói.
“Vâng, tôi sẽ đem lên cho anh ấy. Cảm ơn cô!” Người làm nói.
Mạc Phi Phi bưng bát cháo lên phòng Bạch Kiều Viễn, lúc này người đàn ông đang dựa lưng vào đầu giường gương mặt nhợt nhạt cùng với những vết thương trên cơ thể. Hình ảnh khác xa với lần đầu tiên cô gặp, nhưng vẫn toát ra được vẻ lịch thiệp và sự đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt. Nếu nói hắn là một kiệt tác sống cô chắc chắn không dám nói không, ngay cả một người khó tính như Trịnh Phương Phương cũng khen hắn thì dủ biết hắn hoàn hảo tới cỡ nào.
“Tôi đẹp đến mức em nhìn không rời mắt?” Người đàn ông ngẩng mặt hỏi.
Mạc Phi Phi lắc đầu dừng lại ánh mắt và những suy nghĩ trong đầu lại, vừa rồi cô đã khen hắn đẹp cô điên rồi đúng không? Môi nở nụ cười bước về trước nói: “Chú đừng ảo tưởng, ai thèm nhìn chú chứ.”
“Vậy em nhìn gì?” Bạch Kiều Viễn hỏi.
Mạc Phi Phi nhìn xuống chân mình suy nghĩ, sau đó nói: “Tôi đang suy nghĩ xem nên nói gì về món cháo tôi nấu.”
Bạch Kiều Viễn nở nụ cười nhẹ nhìn cô hỏi: “Vậy em nghĩ xong chưa?”
“Đang nghĩ nhưng bị giọng nói của chú phá hỏng nên quên rồi. Chú ăn đi, tôi đã vất vả nấu đấy.” Mạc Phi Phi đặt bát cháo xuống chiếc bàn bên cạnh hắn nói.
“Em đặt đấy tôi không với được, cũng không cầm cho vào miệng được.”
“Vậy đặt ở đâu?” Mạc Phi Phi hỏi.
“Em đút cho tôi đi. Tôi không cầm được, tay đau.” Bạch Kiều Viễn nói.
Mạc Phi Phi nhìn hắn với ánh mắt khó tin, hắn đâu phải là trẻ con cần cô đút làm cái gì? Hình như hắn đang làm lũng đúng không? Người đàn ông có gương mặt lạnh lùng này đang làm lũng với cô sao? Nếu nói là thật chắc chắn cô sẽ không tin và nói hắn chỉ đang diễn, chắc chắn là đang diễn. Cô hít một hơi sau đó nói:
“Chú tin tôi sao? Không sợ tôi bỏ thuốc độc vào trong cháo để trả thù chú?”
Bạch Kiều Viễn nhìn bát cháo trên tay cô nói: “Tôi đương nhiên sợ, nhưng em sẽ không thể nào gϊếŧ tôi được, em không lỡ, vì sau này tôi sẽ là chồng của em, em gϊếŧ tôi rồi em chỉ có thể sống cô độc tới già.”
“Khụ, khụ” Mạc Phi Phi bị sặc bởi nước miếng của chính mình, cô nhìn người đàn ông mới ánh mắt khó tin, hắn đang tự luyến sao? Cái gì mà không lỡ gϊếŧ hắn? Cái gì mà chồng? Rồi cái gì mà sống cô độc tới già? Hắn nói quá lên rồi đấy, cô còn chưa nghĩ tới mà hắn đã nghĩ trước rồi sao? Hắn chỉ bị thương ở cơ thể chứ đâu bị ở đầu. Cô nhìn hắn nói:
“Chú đừng nói bậy, những lời nói của chú có thể gϊếŧ chết tôi đấy.”
Bạch Kiều Viễn nhìn gương mặt đỏ lên vì ho của cô không khỏi buồn cười, hắn cảm thấy trêu đùa cô rất vui, mà trước giờ hắn không hề biết.
“Tôi nói thật, em không tin là chuyện của em. Đút cho tôi đi, tôi đói lắm rồi.”
Mạc Phi Phi sợ hãi nhìn người đàn ông, hôm nay cô không sợ bị hắn gϊếŧ chết, nhưng lại sợ những lời nói của hắn khiến mình sặc chết. Hắn đúng là biết cách khiến người ta bất ngờ và sợ hãi.
“Tôi đút vì chú không thể tự ăn nên đừng nghĩ là tôi đang tốt với chú.” Mạc Phi Phi nói rõ để người đàn ông không hiểu lầm.
Bạch Kiều Viễn cười gật đầu, há miệng chờ cô đút cháo cho mình.
Cô ngồi xuống giường cầm bát cháo và đút từng thìa cháo cho hắn. Lúc trước cô bị ốm hắn cũng từng làm như vậy cho cô, hắn nói hắn chưa từng đút cho ai, những lời đó đến bây giờ cô vẫn nhớ như in. Hắn nói thật sao, hay lúc đó chỉ nói vậy?
Cả quá trình cô chỉ nhìn bát cháo và nhìn đôi môi mỏng của hắn, đôi môi mấp máy vô cùng gợi cảm. Bỗng nhiên cô nuốt nước bọt, sau đó tiếng cười của Bạch Kiều Viễn vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Cười cái gì chứ?” Mạc Phi Phi ngẩng mặt lên hỏi.
“Tôi cảm thấy em rất đáng yêu, mà cái đáng yêu đó trước giờ tôi không nhìn thấy. Từ giờ đừng dùng gương mặt lạnh lùng nhìn tôi nữa được không?” Bạch Kiều Viễn nói.
“Tiên điên, nếu chú không muốn ăn thì cứ ngồi đó mà cười đi.” Nói xong cô muốn đứng dậy nhưng bị Bạch Kiều Viễn kéo lại. Vì hắn dùng sức ở cánh tay kéo cô nên chạm vào những vết thương, đôi lông mày không khỏi nhíu lại.
Mạc Phi Phi lo lắng đỡ cánh tay của hắn hỏi: “Chú không sao chứ?”
“Không sao, em đang lo lắng cho tôi đúng không?” Bạch Kiều Viễn hỏi.
“Ăn đi, nếu không ăn tôi sẽ ngoài.” Mạc Phi Phi nhíu mày nói.
“Ăn, tôi ăn là được. Cháo em nấu rất ngon.” Bạch Kiều Viễn nói.
Mạc Phi Phi không trả lời, chăm chú đút cháo cho người đàn ông, đến khi bát cháo hết cô mới đứng dậy. “Chú nghỉ ngơi đi, tôi về trước đây.”