Chương 5: Cô Ta Không Sợ?

“Mỗi chúng ta sống trên đời đều mang một vài nỗi sợ hãi, có người che giấu nỗi sợ bằng cách khiến bản thân mạnh mẽ, có người che giấu nỗi sợ bằng những câu nói tự an ủi mình, vậy nỗi sợ bạn không để cho người khác biết là gì?”



Một ngày lại trôi qua, Mạc Phi Phi nằm dưới đất từ từ mở mắt, cổ có chút đau, cô không thích nằm trên giường có đệm thô cứng, có lẽ vì ngủ trên chiếc giường mềm mại Từ Hiểu Lam mua đã quen. Cô đứng dậy làm vài động tác tay chân để bớt mỏi, nhìn bốn bức tường trong phòng khiến cô khó chịu. Trong phòng không có chút không khí nào, thật khó thở. Còn năm ngày nữa là ngày giỗ của mẹ cô, nếu hắn không để cô về thì cô phải làm sao đây?

Vào nhà vệ sinh rửa mặt thật sạch, sau đó mở cửa bước ra ngoài. Lúc này bên ngoài đã có người đang chờ cô. Là người đàn ông sáng qua xuất hiện trong phòng, gương mặt anh ta thật hung dữ, đúng là chủ nào tớ đó.

“Khi nào các người để tôi đi?”

“Khi cô nói hết tất cả những gì mình ra biết chúng tôi sẽ thả.” Người kia nói.

Mạc Phi Phi hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cơn tức giận của mình. Cô nhịn, cô sẽ nhịn. Nhìn anh ta hỏi: “Này chú, chú tên gì vậy?”

“Hỏi làm gì?” Viễn Tam lạnh lùng hỏi.

“Không, tôi thấy hơi đói. Từ hôm qua đến giờ các chú không cho tôi ăn.”

“Đã gϊếŧ người rồi còn muốn ăn? Cô cũng biết đòi hỏi đấy.”

“Những kẻ gϊếŧ người vào tù rồi vẫn được ăn uống tử tế, trong khi tôi không làm gì sai tại sao không được ăn?” Mạc Phi Phi không sợ hãi nói.

“Chờ đến khi chết rồi hãy ăn một thể.” Viễn Tam nói.

“Chú nói lời độc miệng vậy cẩn thật chết sớm đấy, nếu tôi có thể ra khỏi đây tôi nhất định không tha cho chú.” Mạc Phi Phi nói.

“Được, tôi chờ cô. Giờ đi thôi.” Viễn Tam nói.

“Đi? Đi đâu chứ?” Mạc Phi Phi khó hiểu hỏi.

“Cứ đi sẽ biết, tôi muốn xem cô sẽ cứng miệng đến đâu.” Viễn Tam nói xong đẩy mạnh cô về phía cửa. Cả ngày không được ăn gì cơ thể không còn sức, đi những bước chân khó khăn về trước. Viễn Tam dẫn cô đến một căn phòng nhỏ dưới tầng hầm, càng đi càng thấy bên dưới tối vô cùng. Gáy bỗng nhiên ngợn lạnh nhưng cũng không đến nỗi sợ.

Còn chưa hiểu đây là đâu bỗng nhiên cô bị đẩy mạnh một cái về trước, sau đó tiếng đóng cửa vang lên, tiếp theo là tiếng nói của Viễn Tam vang lên: “Ở trong này một ngày suy nghĩ những chuyện đã xảy ra tối đó đi, tôi không tin cô không sợ. Mong rằng đêm nay cô sẽ ngủ ngon.”

Mạc Phi Phi nhìn bóng tối trước mặt, cô thật sự không nghĩ anh ta sẽ làm như vậy với cô. Gương mặt nhìn cũng được đấy, nhưng sao lại độc ác như vậy chứ? Cô thề, nếu có thể ra khỏi chỗ này cô nhất định sẽ trả thù những kẻ đã nhốt cô lại, nhất định sẽ không để cho họ yên.

Bỗng nhiên có một tiếng kêu nho nhỏ trong bóng tối, sau đó có thứ gì đó chạy qua chân cô. Mạc Phi Phi bình thản cúi đầu xuống xem đứa nào dám quấy rối cô, nhưng vì quá tối nên không thể nhìn thấy gì. Hít một hơi thật sâu sau đó ngồi bệt xuống đất, nơi này dù có nhiều thứ xấu xí và bẩn thỉu đến đâu cũng không thể khiến cô sợ. Trước kia cô từng trải qua rất nhiều chuyện, dù là động vật ăn thịt người cô cũng không sợ huống gì những con vật nhỏ này.

Tiếng côn trùng và động vật chạy qua chạy lại rất nhiều, nhưng không khiến cô sợ hãi, gương mặt cô bình thản nhắm lại như đang ngủ.

Bên này, Bạch Kiều Viễn xem qua camera, đôi mắt phượng hẹp hít lại như đang đánh giá người phụ nữ trên màn hình. Trước giờ chưa có ai bị nhốt vào đó mà có thể bình thản như cô, lúc này cô giống như không có chuyện gì vậy. Hắn biết trong đó có những động vật gì, những thứ đó đã khiến hắn rất sợ, nhưng tại sao cô lại không có biểu hiện gì? Không phải phụ nữ đều sợ những thứ bẩn và động vật sao?

“Tam Gia, cô ta không hề sợ những thứ đó.” Viễn Tam đứng sau nói.

“Tôi biết. Chúng ta đến thăm A Trương đi, cậu ấy đi được hai ngày rồi. Có phải cậu ấy thất vọng về chúng ta lắm không? Hai ngày rồi nhưng chúng ta không tìm được người đã gϊếŧ cậu ấy.” Người đàn ông nói.

“Anh đừng như vậy, chúng ta sẽ tìm được kẻ đó thôi. Chỉ cần cô ta nói, chúng ta sẽ tìm ra.” Viễn Tam bên cạnh nói.

Người đàn ông đưa mắt nhìn về màn hình phía trước nói: “Món đồ đó tìm thấy chưa?”

“Dạ chưa, chúng tôi xem camera ở khu vực đó nhưng không thấy gì. Chỉ có một mình cô gái kia đi vào con ngõ đó.” Viễn Tam nói.

“Người của Tống Hiểu Lăng trước giờ luôn muốn tìm được món đồ đó, cậu nghĩ sao nếu anh ta đứng sau?” Bạch Kiều Viễn nhìn chằm chằm màn hình nói.

“Tôi đã từng nghĩ tới, nhưng thời điểm xảy ra chuyện Nhị Gia đang ở một nơi khác, ở đó có camera ghi lại.”

“Anh ta lúc đó ở đâu?”

“Ở Bóng Đêm ăn chơi.” Viễn Tam nói.

Người đàn ông trầm tư nhìn phía trước, sau đó nói: “Tống Hiểu Lăng lại đi tới Bóng Đêm ăn chơi vào một ngày quan trọng như vậy? Trước giờ đã là thứ anh ta thích nhất định sẽ có cho bằng được, nhưng hôm đó lại không quan tâm tới món đồ? Cậu không thấy kỳ lạ?”

“Anh nhắc tới tôi mới nhớ, đúng là như vậy. Tại sao anh ta lại tới Bóng Đêm vào tối đó, đáng lẽ anh ta nên sai người đi cướp nó về mới đúng. Hay là món đồ đó đã được người của anh ta cướp đi rồi?” Viễn Tam hỏi.

“Có thể…” Người đàn ông chỉ vào màn hình trước mặt nói: “Đồ đang ở chỗ cô ta.”

Những lời nói của hắn khiến cho đôi mắt của Viễn Tam trợn tròn khó tin, anh nhìn xuống gương mặt không sợ hãi của Mạc Phi Phi không rời. Nếu món đồ đang ở chỗ cô gái đó thì đúng là chuyện tốt, nhưng làm thế nào để cô ta nói ra đây?

“Anh nói thật sao?”

“Nếu món đồ đó trong tay thì anh ta đã cướp vị trí và địa bàn của tôi vào cái ngày A Trương chết chứ không để đến bây giờ. Rất nhiều người muốn tôi chết.” Bạch Kiều Viễn nói.

“Tôi đã hiểu rồi.” Viễn Tam cúi đầu nói.

“Cậu còn nhớ A Trương từng nói gì trước khi quay người rời đi không?” Không đợi Viễn Tam trả lời hắn đã nói: “Cậu ấy sẽ trở về cùng tôi ăn cơm, cậu ấy hứa nhất định sẽ trở về. Nụ cười của cậu ấy nhẹ nhàng, và tôi đã tin cậu ấy có thể trở về, nhưng cậu ấy đã lừa tôi và cứ như vậy mà rời đi mãi mãi.”

Viễn Tam nắm chặt hai tay lại, A Trương là người thông minh, nhất định trước khi chết đã để món đồ ở chỗ an toàn nhất. Từ Hiểu Lăng không có động thái gì rõ ràng món đồ không ở trong tay anh ta.

“Anh như vậy A Trương sẽ không yên tâm ra đi. Chúng phải cố gắng vượt qua, nhất định phải tìm ra người đã hại chết cậu ấy, tôi sẽ tự tay gϊếŧ chết hắn.” Viễn Tam đặt tay lên vai hắn nói. Bạch Kiều Viễn không nói gì mà chỉ nhìn màn hình.