Mạc Phi Phi không nói gì chỉ gật đầu, cô bước những bước chân mệt mỏi về trước. Cô thật không nghĩ mới có hai ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Tối hôm qua rốt cuộc cô đã nhìn thấy gì, tại sao cô lại không nhớ chứ? Tại sao lại không nhớ? Mạc Phi Phi đập đầu mình không ngừng, muốn nhớ lại đã xảy ra chuyện gì nhưng không thể nào nhớ được.
Tắm xong sau đó trèo lên giường nhưng không tài nào ngủ được vì những chuyện hôm nay đã xảy ra. Lúc này điện thoại trên bàn vang lên, nhìn thấy nó sự lo lắng và những suy nghĩ trong lòng bỗng tan biến. Nhưng nếu anh biết cô đi làm thêm chắc chắn anh sẽ mắng cô một trận, cô có nên nghe không? Điện thoại vừa tắt, sau đó chuông lại vang lên, Mạc Phi Phi bấm bụng cuối cùng vẫn nhấc máy.
“Alo ạ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Phi Phi, em về nhà rồi chứ?” Người bên kia điện thoại hỏi.
“Vâng, em về rồi. Vừa tắm chuẩn bị đi ngủ.”
“Em không có gì để nói với anh?” Người bên kia rõ ràng biết nhưng vẫn hỏi.
Mạc Phi Phi biết không chuyện gì có thể dấu được anh, hôm nay nếu không có anh chắc cô sẽ không về nhà được. Cô nói: “Em có liên quan tới một vụ gϊếŧ người, nhưng em không tại sao, em cũng không nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì.”
Bên kia trầm tư một lúc sau đó nói: “Em đi đâu vào buổi tối để gặp chuyện đó?”
“Em, em…” cô ấp úng mãi không thể nói được.
“Em giấu anh đi làm thêm ở ngoài?” Cuối cùng anh cũng hỏi thẳng.
“Vâng, em đã đi làm thêm, em không cố giấu anh đâu.” Mạc Phi Phi nói.
“Không phải anh đã nói em không cần phải làm gì sao? Sau này anh sẽ bảo vệ và lo lắng cho em. Em chỉ là một cô bé mới lớn.”
“Anh Hiểu Lam, em đã mười tám tuổi rồi, em đã lớn, em muốn bay nhảy, muốn làm những điều mình muốn. Em không muốn anh phải vất vả vì em nữa.” Mạc Phi Phi đẩy đẩy chăn nói.
“Phi Phi, anh không mệt, anh đã hứa sẽ chăm sóc cho em cả đời. Chúng ta mới qua một phần ba đời người thôi, sao anh có thể mệt được.”
“Em biết anh đã hứa gì nhất định sẽ làm, nhưng anh Hiểu Lam à, em không còn là cô bé tám tuổi năm đó. Em đã lớn, chính anh đã dạy em sau này lớn phải là một người có ích, phải giúp đỡ người khác và tự lập. Em đã mười tám tuổi, em có thể làm tất cả.” Mạc Phi Phi nói.
Bên kia có tiếng nói xa xa vọng lại, sau đó là tiếng xe cảnh sát. Giọng nói của Từ Hiểu Lam vội vàng: “Phi Phi, anh lại có nhiệm vụ rồi. Anh làm rồi sẽ gọi lại cho em, về nhà anh sẽ không để cho em yên.” Nói xong anh liền tắt điện thoại.
Mạc Phi Phi nhìn điện thoại trong tay, cũng may anh có việc phải làm nếu không anh sẽ còn nói nhiều. Cô nằm ngửa trên giường nhớ tới giọng nói nhẹ nhàng của anh, anh giống như một người anh trai vậy, mười năm qua là anh ở bên chăm sóc và quan tâm cô, giờ cô lớn rồi và không muốn anh phải vất vả.
Nằm mãi mới ngủ được nhưng cô lại mơ thấy ai đó nhảy từ cửa sổ bước vào phòng cô. Người đó nhẹ nhàng đi về phía giường nhìn khuôn mặt cô như đánh giá, cô có thể thấy ánh mắt đó chỉ có sự kinh thường. Môi hắn nhếch lên, đôi mắt phượng hẹp hít lại, người này rất giống với người đóng giả làm bác sĩ sáng nay. Có phải cô điên rồi không? Sao khi ngủ mà cũng nhớ tới người đó?
Mạc Phi Phi quay người muốn ôm chăn nhưng lại phát hiện không thấy chăn đâu, sau đó trong bóng tối phát ra một giọng nói lạnh lùng: “Liên quan tới một vụ gϊếŧ người mà cô có thể ngủ ngon lành như vậy đúng là hiếm thấy.”
Mạc Phi Phi nhíu mày, rõ ràng cô đang mơ ngủ tại sao lại chân thật như vậy? Người kia sao lại nói chuyện được?
Cô mơ màng mở mắt ra để xem bản thân có phải đang mơ hay thật, bật đèn ngủ sao đó nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, đang định tắt điện ngủ tiếp thì giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên: “Vẫn có thể ngủ tiếp? Rốt cuộc cô là loại người gì vậy?”
Mạc Phi Phi kéo cao chăn trên người mình lên, cô nhìn về phía gương mặt của người đang nói nhìn không rời mắt. Đôi mắt đó rất quen, giọng nói cũng rất quen, hắn chính là người đóng giả bác sĩ sáng nay, hắn đến nhà cô làm gì? Chẳng lẽ hắn chính là hung thủ gϊếŧ hai người đàn ông kia? Nhưng hắn đến đây làm gì? Chẳng lẽ tới gϊếŧ cô? Không biết tại sao cô lại liên tưởng đến rất nhiều chuyện, có phải cô điên rồi không?
“Tôi không hiểu ý của chú, chú đang nói gì?”
“Không hiểu? Rốt cuộc ai đã sai cô gϊếŧ người đàn ông đó? Người sai cô là nam hay nữ?” Người đàn ông tiến tới kéo chăn cô ra hỏi.
Mạc Phi Phi sợ, nhưng cô bày ra gương mặt không sợ hãi nói: “Thứ nhất, chú đang xâm nhập nhà dân bất hợp pháp tôi có thể kiện chú. Thứ hai, tôi là con gái chú là con trai sao chú có thể kéo chăn của tôi? Thứ ba, hôm nay có rất nhiều người hỏi tôi câu này, và tôi cũng nói thêm một lần nữa rằng tôi không biết, tôi cũng rất muốn biết tại sao tôi ngất đi, trước khi ngất tôi đã nhìn thấy gì, nhưng tôi thật sự không biết. Nếu không tin chú có thể tới tìm cảnh sát, họ hỏi tôi cả buổi nhưng vẫn cho tôi về vì tôi không liên quan tới chuyện này.”
Người đàn ông nhìn cô như muốn đánh giá thật kỹ, hắn nhếch môi mỏng nói: “Cô là bà con gần của cảnh sát, họ không để cô về thì để ai về?”
“Chú có ý gì?” Mạc Phi Phi hỏi.
“Tôi nói còn chưa rõ sao? Cô…” Người đó dừng lại sau đó chỉ vào trước ngực cô nói tiếp: “Cô là hung thủ gϊếŧ người, cũng có thể liên quan tới vụ gϊếŧ người đó, nhưng vì là người quen của cảnh sát nên họ đã để cô về.”
“Chú đừng nói bậy, cảnh sát trước giờ làm việc luôn công tư phân minh, nếu tôi có tội họ sẽ không để tôi về.”
“Người phạm tội không bao giờ nói mình có tội, cô biết vì sao không?”
“Hỏi thừa, vì không muốn đi tù.” Cô muốn nói như vậy nhưng không nói ra chỉ chờ câu trả lời của hắn. Không thấy cô trả lời hắn nói: “Bởi vì họ không dám đối diện với sự thật, họ không nghĩ mình sẽ gϊếŧ người. Sợ đi tù chỉ là cái cớ mà thôi, và cô cũng vậy.”
Mạc Phi Phi bật cười thành tiếng, cô làm theo những gì người đàn ông kia làm, sau đó nói: “Chú nhầm rồi, những người phạm tội không phải sợ đối diện với sự thật, thứ họ sợ chính là đi tù, họ sợ để lại vợ con, ba mẹ lớn tuổi, sợ họ sẽ khổ sở vì mình. Bởi vì khi họ xác định làm rồi sẽ không hối hận, gϊếŧ người, cướp của hay làm cái gì đó cũng đều có lý do hết, đã làm rồi thì còn sợ đối diện với sự thật gì nữa.”
Người đàn ông nhìn cô như đánh giá, hắn ngồi xuống cạnh cô, bàn tay đưa đến nắm chặt cằm cô kéo cô về chỗ hắn, ánh mắt nhìn gương mặt cô hỏi: “Miệng lưỡi cũng tốt đấy, lần đầu tiên tôi gặp một người như cô. Bé con, đừng cố cứng miệng khi lòng đang sợ hãi.”
Mạc Phi Phi không sợ hãi nhìn trả lại ánh mắt đó, cô nói: “Tôi cũng là lần đầu gặp một kẻ như chú, vào nhà người ta không nói đạo lý đã gây chuyện không đâu. Cẩn thận chết không có chỗ chôn đấy.”
“Được, tôi sẽ nhớ rõ những lời cô nói. Buồn ngủ rồi đúng không? Tôi giúp cô ngủ.” Nói xong hắn lấy tay đập thật mạnh vào gáy cô, sau đó cô ngất đi và không biết gì. Người đàn ông nhìn gương mặt cô không rời, một cô gái nữ kiên cường như vậy thứ gì mới khiến cô sợ nhất đây? Hắn thật sự rất muốn biết.