“Tôi sao?” Mạc Phi Phi chỉ mặt mình sau đó cười ngây ngô, được một lúc cô dừng cười sau đó nói:
“Chú từng trải qua nhiều lần mất mạng thì tôi cũng vậy. Tôi cũng từng bị ba đánh, bị dì Triệu đánh và nhốt trong nhà kho, trên người tôi đến giờ vẫn còn những vết sẹo đó dù thời gian đã trôi đi. Năm đó không khác gì địa ngục đối với tôi, nhưng tôi đã tìm thấy ánh sáng. Anh Hiểu Lam xuất hiện và cứu tôi, anh ấy nuôi tôi, cho tôi ăn, bôi thuốc vào những vết thương, anh ấy nhẹ nhàng nói từ giờ trở đi sẽ không có ai khiến tôi bị thương, trên người tôi sẽ không để lại vết sẹo nào hết. Đúng là anh ấy nói được làm được, chín năm sống cùng anh ấy tôi không bị thương cũng không có một vết sẹo nào, nhưng từ ngày tôi gặp chú tôi bị thương rất nhiều. Những chuyện đó cũng chẳng là gì, vết sẹo bên ngoài có thể mờ đi theo thời gian, nhưng vết sẹo trong lòng thì không thể mờ đi, nó sẽ theo ta đến khi ta chết đi.”
Bạch Kiều Viễn nhìn những vết sẹo mờ trên cánh tay trắng nõn nà của cô, hắn bỗng nhiên nhớ tới lần người đàn ông kia để lại vết thương trên người cô, hắn sai rồi đúng không? Hắn kéo gương mặt cô lại gần mình nói: “Cô và Từ Hiểu Lam có chuyện gì sao?”
Mạc Phi Phi lùi người ra sau cười nói: “Không có, anh ấy sẽ không làm tôi tổn thương dù chỉ một chút, anh ấy đã hứa và tôi sẽ tin, ngược lại là chú đấy.” Nói xong cô gục đầu vào vai người đàn ông và ngủ.
Bạch Kiều Viễn vô cùng bất ngờ với hành động vừa rồi của cô, cô chủ động ngả và lòng hắn sao? Những từ cô nói trước khi ngủ là có ý gì chứ? Cái gì mà ngược lại là hắn? Gạt qua những suy nghĩ đó người đàn ông nở nụ cười nhìn về trước, hắn vỗ vỗ nhẹ đầu cô, hắn ước khoảnh khắc này trôi qua lâu một chút, ước sẽ không có ai thấy khoảnh khắc này ngoài hắn.
Bạch Kiều Viễn khó khăn lắm mới đưa được cô lên xe, hắn biết nhà cô ở đâu nhưng lại không đưa cô về đó mà đưa cô về chỗ của mình. Đặt cô lên giường sau đó định quay người rời đi thì cô lại kéo tay hắn lại nhỏ nhẹ nói: “Đừng đi được không?”
Người đàn ông nhíu mày nhìn cô, cuối cùng vẫn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường cô, lần đầu tiên hắn ngồi bên cạnh một cô gái đang say rượu, lần đầu tiên nhìn một cô gái không rời mắt như vậy. Hắn động lòng sao? Hắn động lòng với cô ấy rồi có đúng không?
Sau khi Mạc Phi Phi ngủ say hắn vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước và một chiếc khăn bước ra, đặt nó xuống ghế sau đó cởi khuy áo trên người cô xuống, nhưng bỗng nhiên dừng lại.
Trở về phòng với gương mặt mệt mỏi, hắn bước vào nhà tắm và nhìn mình trước gương, xả nước lạnh để làm dịu đi những cảm xúc xáo trộn trong lòng mình.
…
Ngày hôm sau Mạc Phi Phi tỉnh dậy lúc tám giờ sáng, nhìn ánh mặt trời bên ngoài cô vội vàng kéo chăn chạy xuống giường, mở điện thoại nguồn điện thoại thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có thầy giáo và Trịnh Phương Phương. “Tên điên nào tắt nguồn điện thoại của mình vậy chứ?” Cô vừa bấm nút gọi cho Trịnh Phương Phương vừa lẩm bẩm.
“Alo, Mạc Phi Phi cậu đang ở đâu đấy? Có biết mấy giờ rồi không?” Giọng nói tức giận của Trịnh Phương Phương bên kia điện thoại vang lên.
Mạc Phi Phi để điện thoại ra xa tai mình vì Trịnh Phương Phương giọng nói quá lớn, cô khó khăn nói: “Tớ ngủ quên.”
“Cậu đang nói cái gì đấy hả? Hôm nay là ngày quan trọng đấy, lễ khai mạc sắp tới rồi mà không thấy bóng dáng của cậu đâu, cậu lại dám nói mình ngủ quên?”
Mạc Phi Phi hít một hơi nói: “Mười phút, cho tớ mười phút được không? Cậu bảo với thầy giáo giúp tớ nhé? Chắc chắn tớ sẽ tới trong mười phút.”
“Tốt nhất cậu nên tới đúng mười phút nếu không đừng nhìn mặt tớ nữa.” Trịnh Phương Phương nói xong liền tắt điện thoại.
Mạc Phi Phi cất điện thoại vào túi của mình sau đó chạy nhanh ra ngoài, khi ra ngoài cô mới biết đây không phải nhà của mình, quần áo trên người vô cùng ngắn, quần chỉ vừa đủ che đi đôi mông căng tròn, áo mỏng ngay cả áo trong cô cũng không mặc. Rốt cuộc đây là đâu và hôm qua cô đã làm cái gì, ai đã đưa cô về đây, cô rất muốn hỏi nhưng lại không có thời gian.
Mặc quần áo mỏng manh chạy nhanh xuống cầu thang, lúc này mới biết bên dưới có rất nhiều người đàn ông mặc đồ đen đang đứng, cô thấy Bạch Kiều Viễn ngồi trên chiếc ghế sofa gương mặt hắn vô cùng lạnh lùng, trên tay là một tờ báo. Nhìn thấy hắn trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều, vì hắn sẽ không giống những tên háo sắc khác, hắn sẽ không nhân lúc cô say mà làm chuyện đồϊ ҍạϊ với cô.
Ánh mắt của người đàn ông ngước lên nhìn, khi nhìn thấy cô cùng bộ quần áo mỏng trên người hắn vội chạy tới quay người cô về sau, còn mình thì đứng chặn đi những ánh mắt đang hướng về cô.
“Sao lại mặc quần áo như vậy xuống đây?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Tôi không có thời gian nói chuyện với chú. Bỏ tôi ra, tôi còn phải đi.” Mạc Phi Phi đẩy người đàn ông ra nói. Bạch Kiều Viễn buông tay nhưng vẫn đứng trước mặt cô nói: “Lên nhà thay quần áo trước sau đó tôi để cô đi.”
“Không được, chỉ còn tám phút thôi. Hôm nay nếu tôi muộn tôi sẽ gϊếŧ chết chú đấy.” Mạc Phi phi hét lớn với hắn.
Những người đàn ông đang đứng phía sau trợn tròn mắt bất ngờ, lần đầu tiên họ nhìn thấy có người muốn gϊếŧ Tam Gia của họ nhưng không bị gϊếŧ chết, rất nhanh tất cả họ đã cúi đầu không dám nhìn lên vì đôi mày của Bạch Kiều Viễn đang nhìn họ.
“Có chuyện gì?” Bạch Kiều Viễn nhìn cô hỏi.
“Lễ khai mạc giải Taekwondo quốc gia sắp bắt đầu, nếu đến muộn tôi sẽ không tham gia được.” Mạc Phi Phi nói.
Bạch Kiều Viễn nghe tới đây liền cúi người bế cô về trước, hắn đặt cô vào trong xe sau đó tự mình lái xe. Những người đàn em phía sau đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn không rời. Chu Tùng Lâm đứng dậy khỏi ghế nói với Viễn Tam:
“Tôi nói mà, cậu ta rung động rồi. Thời gian tới cậu và Tam Gia của cậu sẽ gặp không ít sóng gió đâu.”
Bên trong xe Bạch Kiều Viễn chăm chú lái xe, hắn nhìn qua kính chiếu hậu nói: “Trên xe có một bộ quần áo mới cô hãy thay đi, đừng mặc như vậy đến đó.”
“Thay trên xe sao?” Mạc Phi Phi hỏi.
“Vậy tôi dừng xe để cô thay đồ?” Bạch Kiều Viễn phía trước hỏi.
Mạc Phi Phi nghe xong liền lắc đầu, dừng xe cũng mất một thời gian, sợ rằng lúc cô đến buổi lễ đã kết thúc, nhắm mắt thay đại chắc sẽ không sao. Nghĩ tới đây cô vội nói với người đàn ông: “Là quần áo của ai vậy? Sẽ không phải của một người phụ nữ nào để lại chứ?”
“Trên chiếc xe này chưa từng có người phụ nữ nào ngồi, cô là người đầu tiên.” Bạch Kiều Viễn nhìn cô qua kính chiếu hậu nói.
Mạc Phi Phi cũng nhìn hắn, sau đó cô cụp mắt xuống nói: “Chú không được nhìn ra sau, chỉnh kính chiếu hậu đi, dám nhìn tôi sẽ móc mắt chú.”
Bạch Kiều Viễn nở nụ cười nhạt sau đó làm theo những lời cô nói. Cô mở chiếc túi bên cạnh ra sau đó nhìn sai trên áo, đúng là sai của cô, ngay cả áo nhỏ cũng là sai cô thường mặc. Ngước mắt lên nhìn người đàn ông sau đó mặc vào, dù sao cô cũng đang vội, quan tâm những chuyện này làm gì.
Đến buổi lễ vừa đúng tám phút, Bạch Kiều Viễn lái xe với một tốc độ rất nhanh, cô không nói gì liền chạy nhanh vào trong để lại người đàn ông ở trên xe với gương mặt không vui.