Một tuần sau, Mạc Phi Phi vội vàng rời giường khi đồng hồ báo thức kêu lên. Mặc động phục sau đó bắt xe tới trường học, hôm nay trường tổ chức dã ngoại cho tất cả học sinh. Cũng may cô đến lúc xe chuẩn bị lăn bánh, ngồi vào bên cạnh Trịnh Phương Phương nói: “Thầy giáo không mắng tớ đấy chứ?”
“Không đâu, thấy ấy hỏi nhưng tớ bảo cậu đang trên đường đến vì nhà ở quá xa trường học, thấy ấy chỉ gật đầu và bảo tài xế chờ.” Trịnh Phương Phương nói.
“Cảm ơn nhé bạn tốt!” Mạc Phi Phi ôm cổ của Trịnh Phương Phương nói.
“Hôm qua cậu lại đi làm thêm sao? Người anh kia của cậu không quản nữa?” Trịnh Phương Phương hỏi.
“Anh Hiểu Lam nói tớ muốn làm gì thì làm, nhưng phải cẩn thận, anh ấy cũng nhờ đồng nghiệp để ý tới tớ, cậu không biết đâu, mỗi khi đi làm về cảm giác có người đi theo sau rất hoành tráng đấy.” Mạc Phi Phi cười nói.
“Anh ấy tốt thật, tớ cũng muốn có một người anh như vậy. Cậu nhường anh ấy cho tớ đi? Này, tớ làm chị dâu của cậu được không?” Trịnh Phương Phương bên cạnh kéo tay của Mạc Phi Phi hỏi.
“Cậu sao?” Mạc Phi Phi vừa hỏi vừa đánh giá Trịnh Phương Phương.
“Ừm tớ.” Giọng nói của Trịnh Phương Phương đầy chờ đợi nhìn cô.
“Tớ cũng không biết, hình như tớ chưa từng thấy anh ấy qua lại với phụ nữ.” Cô nói.
“Cái gì? Anh ấy thích con trai?” Trịnh Phương Phương lớn tiếng hỏi khiến những người bạn bên cạnh đưa ánh mắt hiếu kỳ nhìn.
“Cậu lớn tiếng như vậy làm gì hả? Tớ chỉ nói anh ấy không qua lại với phụ nữ chứ không nói anh ấy thích con trai, cậu nghĩ cái gì thế không biết.” Mạc Phi Phi đánh cô ấy một cái bất mãn nói.
Trịnh Phương Phương xoa xoa chỗ bị đánh nói: “Cũng may, tớ vẫn còn cơ hội.”
Mạc Phi Phi cúi đầu không nói gì chỉ nhìn ra cửa sổ, cô chỉ cần liên tưởng tới một người trầm mặc thích yên lặng như Từ Hiểu Lam mà quen với cô gái năng động như Trịnh Phương Phương thì nhà cô sẽ thành cái gì, chỉ nghĩ thôi cũng sợ.
Chạy được một đoạn xe bỗng nhiên dừng lại, thầy giáo nói đã tới nơi các bạn hãy xuống dưới. Mạc Phi Phi và Trịnh Phương Phương đeo ba lô đi theo sau. Nhìn những đồ núi cao thấp trước mặt cô liền nở nụ cười, lâu lắm rồi cô mới được đi leo núi, cảm giác thật thoải mái.
Mọi người thay nhau làm việc, người dựng lều, người lấy đồ trên xe xuống dưới, có người đi kiếm củi để đốt lửa. Mạc Phi Phi và Trịnh Phương Phương cùng mọi người dựng lều. Chuẩn bị xong tất cả là hai giờ sau, mọi người cùng nhau ngồi trên bàn ăn những món ăn mà mình chuẩn bị sẵn. Có một vài bạn học lấy điện thoại ra để chụp hình, Trịnh Phương Phương tiến tới nói: “Để tớ chụp cho, tớ đứng trước, thầy và mọi người sẽ đều xuất hiện trong bức ảnh.”
Mọi không ai nói gì, thật ra ở đây người chụp ảnh giỏi nhất chỉ có cô ấy nên khi cô ấy nói muốn chụp ai cũng đồng ý. Chụp xong mọi người bắt đầu ăn uống, tiếng cười nói, tiếng kể chuyện vang lên trong khu rừng xanh tốt. Mạc Phi Phi cảm nhận được đây chính là cuộc sống cô mong muốn, trước giờ cô luôn sống trong những ký ức đau thương và sợ hãi, thời gian gần đây cô mới mạnh mẽ bước qua được nó.
Sau khi anh xong mọi người đi dọn dẹp, Mạc Phi Phi ở bên này cùng Trịnh Phương Phương rửa bát còn những bạn học khác và thầy giáo ngồi lại kể chuyện cũ. Trịnh Phương Phương kéo tay cô lại nói: “Cậu nói xem nếu thầy giáo chưa lấy vợ có phải thầy ấy sẽ được rất nhiều học sinh đơn phương không?”
Mạc Phi Phi quay qua nhìn thầy giáo, cô không hề phủ nhận chuyện này. Thầy giáo của cô là một người hiểu học trò, thường xuyên giúp các học sinh khó khăn, cũng là một người chồng và người ba tốt. Thầy rất giống Từ Hiểu Lam. “Cậu nói đúng, cho nên đời này tớ chỉ muốn có một người đàn ông như vậy để yêu thương thôi.”
“Cậu đang nói đến anh cậu đấy à?” Trịnh Phương Phương quay qua hỏi.
“Không có, tớ đang nói tới người chồng tớ sẽ cưới trong tương lai.” Cô cười nói.
Trịnh Phương Phương biết thừa nhưng cô ấy không lật tẩy cô bạn của mình. Bỗng nhiên có một tiếng súng vang lên, tất cả các học sinh sợ hãi nhìn xung quanh. Mạc Phi Phi đang rửa bát cũng dừng lại động tác, ánh mắt nhìn xung quanh. Trịnh Phương Phương bên cạnh lại không được như cô, cô ấy ôm cánh tay của cô hỏi: “Tiếng gì vậy? Có phải súng không?”
Mạc Phi Phi không trả lời chỉ gật đầu ý nói đúng vậy.
Bên ngoài thầy giáo trấn an các bạn học sinh: “Các em bình tĩnh, có thể là tiếng súng săn của những bác thợ săn. Không được la hét, tất cả yên lặng.”
Tất cả mọi người đều yên lặng gật đầu không ai dám nói chuyện hay di chuyển. Được một lúc tiếng súng kia cũng tan đi, sau đó như không có gì nữa, các học sinh cũng tin chỉ là tiếng bác thợ săn đang bắt con mồi.
Nhưng chưa đầy năm phút đã có một đám người mặc đồ đen, trên mặt đều được che bởi chiếc mũ kín. Một tên trong số đó dơ súng về phía thầy giáo, hình như hắn là đại ca, hắn lớn tiếng nói: “Có bao nhiêu tiền đem hết ra đây, nếu không bọn tao sẽ không để yên.”
Tất cả học sinh không ai dám không làm theo, có thứ gì trên người đều đưa cho họ hết. Sau khi lấy xong những đồ có giá trị người bịt mặt nói: “Qua đó ngồi, cấm lên tiếng nếu không tao bắn chúng mày như bắn một con chim.”
“Chúng tôi sẽ làm theo, các em học sinh qua kia cùng thầy.” Thầy giáo quay lại nói.
Nhưng bạn học sinh không ai dám làm liều, chỉ yên lặng đi theo thầy giáo. Bỗng nhiên một tên bịt mặt nói: “Đại ca, thiếu hai đứa.”
Tên đại ca nhìn đám người đang di chuyển ánh mắt đảo đi đảo lại sau đó nói: “Hai người nữa đâu?”
Thầy giáo yên lặng không nói, thầy ấy nghĩ nếu cô và Trịnh Phương Phương không có ở đây chính là tốt nhất, thầy lắc đầu nói: “Hai em ấy vừa rời đi, tôi cũng không biết đã đi đâu.”
Thầy giáo vừa nói xong tên đại ca đã đi tới đấm mạnh và bụng khiến thầy cúi gập người xuống vì đau, nhưng bạn khác lo lắng đi lên nhưng bị những người kia cản lại. “Tao hỏi lần nữa, hai đứa nó đâu?”
“Tôi thật sự không biết.” Thầy giáo cương quyết nói.
“Mày không biết? Có phải mày bảo chúng nó đi tìm người tới cứu? Mày nghĩ mày có thể thoát khỏi nơi này sao?” Tên đại ca túm tóc của thầy giáo kéo lên hỏi.
“Tôi không nghĩ mình sẽ thoát khỏi đây, nhưng cứu được em học sinh nào tôi sẽ cứu đến cùng.”
“Hay cho một tên thầy giáo nghèo vì công việc của mình, mày được đấy, nếu mày chết các em học sinh sẽ tiếc thương lắm nhỉ?” Tên đại ca hỏi.
“Cũng không đến nỗi tiếc thương, các em ấy còn trẻ, tương lai còn dài. A…” còn chưa kịp nói thầy giáo đã hét lên vì đau đớn.
“Thầy…” những bạn học sinh phía sau đồng loại kêu lên.
Tên đại ca vừa nhìn xung quanh vừa nói: “Tao biết hai đứa mày vẫn ở đây, nghe đây nếu không bước ra tao sẽ một súng gϊếŧ chết thầy giáo của bọn mày.” Vừa nói hứa vừa đặt khẩu súng trên trán của thầy giáo.
Mạc Phi Phi không nghĩ ngợi chạy ra ngoài, cô không sợ chết, cô chỉ sợ một người tốt như thầy giáo sẽ chết dưới súng của một kẻ không ra gì như hắn. “Chú đừng bắn, chúng tôi vẫn ở đây. Vừa rồi chúng tôi đi rửa bát bên kia.”
Tên đại ca thu súng về, ánh mắt nhìn cô nhíu chặt lại, sau đó nở nụ cười. Mạc Phi Phi hôm nay mặc váy đồng phục nên đôi chân trắng thon dài lộ ra ngoài vô cùng xinh đẹp, hắn nói: “Cũng xinh đẹp đấy, còn có cá tính nữa. Mày không sợ tao gϊếŧ chết mày à? Lại dám bước ra ngoài?”