Hoài niệm…quãng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời tôi chính là kí ức của năm 17 tuổi,tôi giờ đây đã 27 tuổi,10 năm qua đi…nỗi đau đó vẫn còn nguyên vẹn…
Đứng bên đường nhìn vào căn nhà khi xưa tôi và Lâm cùng sống…tôi nhớ nụ cười khi đó của chúng tôi trong căn nhà đó,nụ cười đó đã biến mất vô hình sau cái ngày định mệnh 10 năm trước…cái giật tay khiến tôi bất giác nhìn sang
“ Mẹ ơi đi thôi,sao cứ đi qua đây mẹ lại vào đây nhìn vậy,mẹ quen ai ở đấy à”
-à k có đâu con
-Con thấy từ nhỏ mẹ cứ thi thoảng đi qua đây lại đứng nhìn vào đó ý…
-K có mà ,khổ lắm cứ soi tôi ông tướng ạ,bo thối của mẹ hôm nay nhìn lớn quá nhỉ
-Hôm nay sinh nhật con,bà và ông bảo từ hôm qua rồi nhưng cứ sinh nhật con lại thấy mẹ không vui…
-Có mẹ có vui chứ
-đi nào con…chúng ta về nhà sinh nhật con thôi nào…
Tôi đèo con đi trên con đường mua thu rợp lá vàng rơi…kể từ sau ngày đó tôi đã không còn gặp lại Lâm nữa,anh ấy biến mất hoàn toàn…tôi có lẽ đã khiến người đó tổn thương rất lớn thế nhưng khi đó tôi k còn cách nào khác …
Về tới nhà mẹ tôi làm đồ ăn thịnh soạn
Anh trai: Bo vào bác đo xem năm nay cao hơn bao mét nào
Bo: Dạ…
Anh trai: Ái chà cao hơn chị Xu rồi ( xu con anh trai)
Bo: Cháu sinh trước chị mà…
Anh trai: Ông này giờ cũng lý sự lắm…
Bố đẻ: Cháu sắp đến tuổi lấy vợ mà lại…
Tôi thấy bố rút phía sau lưng ra một con siêu nhân to lớn
Bo: Đẹp quá con cám ơn ông
Bố: Ông chọn con đẹp trai như Bo đấy…
Mẹ: Ui dời cao to đẹp trai như này tặng cho con siêu nhân thì làm ăn gì ( mẹ nắn bóp tay xoa cho Bo) bà mua cho con cả bộ đua xe bằng điện luôn
Bo: Con cám ơn bà…thương ngoại nhiều nhất
Mẹ: Cha bố anh biết nịnh rồi
Bo: Thế bố con có về không bà…
Bo nhắc đến đây làm tôi và mọi người tái mặt ,tôi sợ rơi cả bát đang cầm
Anh trai: Bo ra đây bác chỉnh siêu nhân cho ( lảng)
Mẹ nhìn tôi rơi bát mà buồn theo tôi
Mẹ: Dấu được mãi không,thà cứ nói bố nó chết rồi là xong
-sau này nó lơn hơn chút nó đòi đi thăm mộ bố nó thì làm thế nào,k nói dối kiểu đó dc nên con đành bảo bố nó đi làm xa…
-10 năm rồi thằng bé nó cũng đếm thời gian chứ,mày nghĩ xa ra đi con…mở lòng ra mà lấy chồng
-Không…con chẳng bh lấy ai hết,mẹ đừng nhắc lại điều này…
Tối đến tôi soạn giáo án vì đang là giáo viên lớp 1 của một trường tiểu học,tôi gõ sang phòng bên
Tôi: Bo ơi đánh răng tắm rửa chưa con ( thấy im)…
Tôi đi sang phòng thấy thằng bé đang ngủ gật trên bàn học…tôi gọi
Bo vào đánh răng đi rồi hãy ngủ con…
Bo: Vâng…
Thấy trên bàn thằng bé vẽ bố mẹ nắm tay nhưng gương mặt người bố Bo để trắng chỉ vẽ tôi chi tiết…tôi biết con mình đã trưởng thành …đã suy nghĩ về bố của nó…
Hôm sau tôi đi làm nghe thấy chị Lan giáo viên chơi thân vs tôi và đang làm chủ nhiệm lớp con trai…
Lan: Vừa có tin từ trên xuống,con trai đoạt giải toán học giải nhất đấy …
-Vậy à chị,mát mặt quá ( tôi vui )
-Quá mát chứ còn gì nữa,học giỏi toàn diện,có điều kiện cho học ở nước ngoài thì còn giỏi nữa
-Tiền đâu mà học nước ngoài
-À giải nhất được sang Anh tham gia bài giảng 1 tuần vs được đi khu vui chơi thì phải…
-Chắc em k đi dc rồi
-Đi chứ phụ huynh ngta đi hết có mỗi con mình k có mẹ đi để nó tủi thân à
-Bao giờ đi hả chị
-tháng sau hay sao ý
-Em chưa ra nước ngoài bao giờ kb thủ tục ra sao
-Chị bảo đứa em làm hộ chiếu với xin visa cho ,đơn giản mà
-Tốn kém lắm k chị
-Em bỏ xuất của em còn của con thì có ngta tài trợ rồi
-Vâng…
Tại London Vương Quốc Anh…
Tiếng huýt sáo của vài cậu ấm cô chiêu bên trên mặt hồ bơi…dưới hồ hai người đàn ông vạm vỡ đang xải cánh bơi..rồi nổi lên mặt nước
Thắng: Đùa em vẫn thua anh ,anh Thành môn gì cũng giỏi thật
Thành: Anh chỉ có khoản tán gái là k giỏi thôi
Thắng: Phét thế,em chả tin
Thành: Thế mày k thấy anh chưa có mối tình vắt vai à
Thắng: Thế vợ anh ở nhà vứt cho ai
-Anh đang chán lắm rồi đây
-Sao vậy
-Không yêu nên chán vậy thôi
-Câu này em nghe quen quen
-Lâm nói vs mày chứ gì
-Chuẩn rồi…mà lão ý chả bh tụ tập anh chị em,kiêu dã man nhỉ chả bù cho ngày xưa
-Nó giờ đã thay đổi quá nhiều rồi ….thật sự anh đã 10 năm không nói chuyện với nó
-Tại sao vậy ,thảo nào gặp nhau em chả thấy hai anh nói chuyện bao giờ
-Nhiều điều sâu xa lắm mày sao hiểu dc ( vỗ trán Thắng)…
Tối đến thấy con trai khoe vs ông bà đoạt giải ,thằng bé rất phấn khởi khi chuẩn bị dc ra nước ngoài
Bo: Con sẽ dc ra đó sẽ dc gặp thầy giáo toán học nổi tiếng
Ông: Bo làm ông tự hào quá
Bo: Mẹ ơi mẹ đi nhớ mặc đẹp nhé
Tôi: Bình thường mẹ k mặc đẹp à
-Con chẳng bao giờ thấy mẹ mặc váy cả,mẹ toàn mặc quần thôi,mẹ của bạn con mặc váy xấu lắm mẹ mặc mới đẹp
-K dc chê bai người lớn như thế (tôi gắt)
Mẹ: Thôi nào đang ăn cơm cứ quát thằng bé
-Mẹ k dc chiều nó…
Mẹ: Thì nó thấy con k mặc váy nên nó bảo thôi,có gì đâu mà quát…
Tôi rút cuốn sách ra đọc,trong cuốn sách có kẹp ảnh cưới khi xưa của tôi …tôi thở dài nhìn tấm ảnh rồi mẹ gọi
Mẹ: Hạnh xuống mẹ nhờ tí
-Vâng…( để sách trên bàn quên gập)
Bo vào phòng mẹ tìm bút
Bo: Mẹ ơi cho con xin cái bút chì…
Thấy trên bàn có tấm ảnh cưới của Hạnh và Lâm khi xưa,thằng bé cười …
Bo: “ Bố…mình có bố hẳn hoi mà”…
1 tháng sau tôi và con trai lên đường sang nước anh cho chuyến du lịch của con trai…các bạn đoạt giải cấp thành phố đều đi cả bố và cả mẹ …một chị hỏi tôi
-Em bao nhiêu tuổi vậy
-em 27 ạ
-ui thế 17 đã đẻ rồi á
-Vâng…
-Thế bố cháu nay k đi à
-Dạ không…
Tôi cười nhạt thằng bé nhìn thẳng vào tôi khiến tôi giật mình,nó chú ý đến câu nói của tôi khi nhắc đến chữ bố…
Đặt chân xuống nước Anh trời rất lạnh tuyết rơi trắng đầu
Bo: Mẹ ơi tuyết
-Lạnh lắm đấy con,nhớ đi sát mẹ nhé,ra lấy đồ đã nào…
Tại cửa Vip của sân bay…thấy có vệ sỹ nghiêm ngặt như đón một người khiến Bo chú ý…
Bo: Bố…bố…
Tôi sách từng túi đồ vừa đứng vừa nói
Tôi: Bo …k sách đồ cho mẹ à…lười lắm nhé
Quay lại k thấy con đâu…tôi hoảng hốt gọi
Tôi: Bo…bo ơi,con ơi…
Tôi chạy đi tìm…
Bo chạy theo người đàn ông kia ra đến bên ngoài rồi gọi lớn
Bo: Bố ơi…bố…
Người đàn ông quay lại nhìn Bo…đó chính là Lâm
Tiến: Này có thằng bé cứ gọi bố mà kb nó gọi tao hay mày…
Lâm: Mày chắc có con rơi con vãi chứ gì
Tiến: Điên,vợ tao nó gϊếŧ chết…
Lâm bật cười rồi hẩy tay vệ sỹ
Lâm: Tránh ra xem nó nhận ai…
Bo chạy tới ôm chầm lấy Lâm
Bo: Bố ơi con Bo đây,bố k nhận ra con à,bố…
Tiến cũng cười
Lâm: Con…này cháu bị lạc à
Bo: Bố ơi con đây sao bố k nhận ra con ( khóc tu tu)
Lâm: ơ…
Bảo vệ chạy ra gọi Bo
Bảo vệ: Xin lỗi ông cháu bé bị lạc mẹ
Lâm: K sao
Bảo vệ kéo tay Bo đi
Bo: Bố sao k nhận ra con …con đây mà..
Bảo vệ: Cháu nhầm rồi đấy ,k phải đâu mẹ của cháu đang chờ trong kia
Bo: Phải mà,đúng Bố rồi mà ( nhìn theo Lâm)
Lên xe Tiến cứ cười ngặt nghẹo
Tiến: Xem lại đi xem có thả giống ở đâu k
Lâm: Im đi…
Lâm buồn bã nhìn tuyết…
Tôi thấy con liền đánh vào lưng thằng bé
Tôi: Hư đốn,tại sao k đi sát mẹ hả
Bo: Mẹ ơi con thấy bố
-Con nguỵ biện con sao biết mặt bố dc
-Con biết mà…con thấy bố,bố đẹp trai lắm,rất cao nữa
-Mẹ k nghe câu giải thích của con nữa…
Tôi giận quay đi…rồi mím môi suýt khóc …tôi biết con thèm khát có bố đến thế nào nhưng k nghĩ lại đến mức này…
Sắp sếp chỗ ở tại một khách sạn…cả đêm con sốt cao…
Bo: Bố k nhận ra con…
Tôi cả đêm nghe mà thấy xót xa…chẳng hiểu sao nó cứ khăng khăng nói rằng thấy bố…
Hôm sau Bo đi gặp dc thầy giáo toán học nổi tiếng,ngồi bên trên tôi nhìn xuống tự hào vì con nói tiếng Anh cũng rất lưu loát ,thằng bé đang rất cố gắng…
Tan buổi mọi người rủ nhau đi ăn…đến một nhà hàng nằm ven sông…tôi vừa bước vào cửa tình cờ chạm mặt Trang cô bạn thân ngày xưa
Trang: Ai đây,Hạnh…hạnh đúng k
-đúng rồi Trang à…
-Tao chứ ai ,thế sao rồi sao tự dưng đổi số rồi hoàn toàn biến mất vậy
-À nhà có việc nên đổi số
-10 năm rồi chứ ít gì
-Nhanh thật
Bo: Mẹ ơi con đói rồi
Trang: Mẹ á…con mày đây á
-Uk …tao bảo là tao kết hôn mày quên à
-Tao nghĩ đùa chứ ,thật k ngờ ,thôi cũng là cái duyên mời hai mẹ con về nhà tao đi
-Gần đây k
-Tao đưa mày đến nơi về đến trốn được chưa
-Ok ok,Bo chào cô đi đây là cô Trang bạn thân của mẹ ngày xưa,mẹ và cô bị mất liên lạc
Trang: Đẹp trai quá,bố nó có đi cùng k
Tôi nháy mắt Trang hiểu ý…
Tôi: Tao sẽ kể sau nhé…
Trang : Ok
Tôi ra xe của Trang ,biết là gia đình Trang giàu có nhưng tôi thấy bh có vẻ giàu hơn xưa…có tài xế riêng đi chiếc xe rất đắt tiền,quần áo toàn đồ hiệu …
Tôi: Mày mấy đứa rồi
-Chưa đứa nào
-Sao thế,lão Trung kém vậy à
-Tao và anh Trung k đến dc vs nhau
-Sao vậy
-Bố tao chê anh Trung k môn đăng hộ đối,tao làm đủ mọi cách rồi mà không được,đành chấp nhận lấy người khác
-Lấy người k yêu thì mệt mỏi lắm
-Tao yêu người đó rồi
-Yêu nhanh thế…
-Phải…dù thời gian rất ngắn nhưng tao rất thích chồng của mình hiện tại…
-Lão thì sao có yêu thương mày k
-Không…anh ấy rất lạnh nhạt cưới 3 năm rồi anh ấy chỉ có việc mới nói chuyện với tao
-Vậy bỏ quách đi sống thế thêm khổ
-Nhưng tao trót yêu rồi,tao chấp nhận tất cả sơm muộn anh ấy cũng sẽ hiểu và thương tao…
Tôi thấy Trang khi nhắc đến chồng ánh mắt rất buồn..
Tới nhà Trang phải nói họ ở lâu đài thì đúng hơn…bộ sưu tập xe sang và vô số đồ cổ trong nhà…
Trang: Vào đi
-Mày giàu vậy à Trang
-Nhà chồng tao mà
-Vậy yêu là đúng rồi ,giàu vậy mà
-Hâm…thế này là bình thường mà có gì đâu…
-Khiêm tốn là tốt ( tôi cười)
Tôi thấy nhà họ có người giúp việc rất nhiều…
Tôi: Chồng mày kinh doanh gì vậy
-Nhà hàng và khách sạn…bất động sản,bán xe hơi nữa…nhiều lắm
-Bảo sao bố mày k gả mày cho lão Trung…
-Uk bố tao chê lắm…duyên rồi …
Bo: Mẹ ơi nhà đẹp quá
-Uk
-Sau này mẹ xây cho con thế này nhé
-Cái này…
Trang: Hai mẹ con vào ăn tối đi,ăn đồ Việt cho dễ ăn,nhà tao có đầu bếp nấu ngon lắm
Tôi: Uk ăn đồ Việt đi…Bo đi rửa tay cùng mẹ nào
Bo rửa tay xong chạy ra ngoài trước,Trang nghe thấy giúp việc chạy vào bảo
Giúp việc: Ông chủ về
Trang đứng bật dậy…
Trang: nay anh ấy về sao,sao đột xuất vậy…Bo ra ngoài với cô nào
Bo: Mẹ con đâu ạ
-Mẹ chắc đi vệ sinh ra sau…
Trang dắt tay Bo ra bên ngoài thấy Lâm đang đứng trao đổi gì đó với thư kí…vừa đi vừa nói cho đến khi Bo gọi lớn
Bo: Bố …bố đây rồi
Lâm mặc sơ mi trắng quần jean đơn giản…
Bo: Đúng bố mặc áo trắng mà…( ôm lấy Lâm)
Trang: Bo ra đây nào cháu sao lạ vậy
Lâm: Chàng trai này chúng ta lại gặp nhau rồi,nói chú biết bố cháu giống chú lắm à
Bo: Là bố mà
Lâm: Vậy là trên đời vẫn còn người đẹp được như chú sao ( Trang bật cười)
Trang: con của bạn em,hai mẹ con vừa từ Việt Nam sang chơi
Lâm: Uk…
Trang: nghe thằng bé gọi anh là Bố mà em lại thấy hổ thẹn vì chưa sinh con cho anh
Lâm: Em nói đi xa quá rồi ( đổi sắc mặt) cháu tên gì nào
Bo: Con là Nguyễn Minh Quân
-Tên đẹp lắm,chú chỉ giống bố cháu thôi không phải là bố của cháu…nay nhóc nhầm 2 lần rồi nhé…
Lâm ngồi xuống còn Bo đứng,Lâm đưa quả bóng cho Bo rồi xoa đầu Bo…
Tôi đi từ trong ra gọi lớn
Tôi: Bo ơi con k dc chạy linh tinh đâu nhé…
Tôi ra giữa sảnh nhà họ…Phía sau Bo để lộ gương mặt …
Lâm nhìn thấy Hạnh liền tắt nụ cười…Hai người nhìn nhau…
Tôi lúng túng khi thấy đó là Lâm,vẻ mặt tôi cắt không còn giọt máu
Bo: Bố ơi mẹ kìa…
Cái giật tay của Bo khiến cho Lâm bật cười rồi đỏ mắt
Trang: Bo nhầm rồi con ạ,anh Lâm đừng để ý lời trẻ con nhé,đây là Hạnh bạn của em thằng bé là con của Hạnh…
Lâm lao tới bóp cổ tôi nhấc lên
Lâm: Nói đi tại sao lại xuất hiện …
Tôi: Em xin lỗi …em sẽ đi ngay bây giờ
Lâm: Cô đừng xin lỗi mà hãy nói đi
-anh muốn em nói gì
-Tại sao thằng bé gọi tôi là Bố…
Trang: Có chuyện gì vậy
Lâm: Tránh ra kp việc của em…
Lâm đẩy lưng tôi vào cột nhà rất mạnh tì cánh tay vào cổ tôi
Bo: Bố đừng đánh mẹ mà …
Lâm: Cô nghe thấy gì chưa…nó gọi tôi là Bô
Tôi bật khóc …
Lâm: Cô nói đi tại sao thằng bé lại gọi tôi là bố tại sao lại xuất hiện trước mặt tôi…
-Tôi thật sự xin lỗi
Lâm ghì chặt hơn nước mắt Lâm chảy xuống
-Mây khói thoáng qua tôi đều có thể vì cô mà vứt bỏ …tôi đổi lại được gì …đổi lại một tình yêu mưu cầu bẩn thỉu,cô cần tiền tôi có thể cho cô mà…tôi có rất nhiều tiền cô quên à…
Tôi lắc đầu…cúi mặt tóm lấy áo Lâm…
Tôi: Hãy để tôi đi đi ,tôi cầu xin anh
Lâm: Được …tôi sẽ để cô đi…người đâu
Vệ sỹ: dạ …
Lâm: Đưa thằng bé vào xe…
Tôi : Anh điên à,để tôi và thằng bé đi
Lâm: muộn rồi…
Bo bị bế lên xe
Bo: Mẹ ơi…mẹ ơi …bố ơi đừng đánh mẹ mà…
Tôi: bo…bo của mẹ…Lâm tôi cầu xin anh,tôi sẽ đi ngay bây giờ,tôi xin lỗi vì đã xuất hiện trước mặt anh,trả con cho tôi đi…
Lâm hẩy tay ra khỏi cổ của Hạnh…
Lâm: Cô sẽ phải trả giá cho lời nói dối của mình…
Trang: Anh có thể nói cho em là chuyện gì dc k
Lâm: Em từng hỏi anh về vợ cũ vậy thì anh nói cho em biết bạn thân của em chính là vợ cũ của anh…
Lâm lên xe để tôi chạy theo đập cửa kính…
Tôi: Trả con cho tôi đi cầu xin anh…
Tôi bất lực nhìn xe đi khuất…tôi phải làm thế nào đây ,thứ tôi che giấu cuối cùng cũng k thể che giấu….
---------