"Ba cửa ra ba cửa vào, phòng chính phòng phụ, sương phòng ở phía đông và phía tây, hành lang ngược chiều, rèm thùy hoa, cửa như ý, xà nhà treo ngược, trụ lôi... Nhà ma này làm không tệ, phong cách theo kiểu tứ hợp viện cổ đại, rất có cảm xúc." Cao Nhữ Tuyết ở trong đây đi đi lại lại, vẻ mặt ung dung, thỉnh thoảng đánh giá vài câu.
"Đàn chị, chúng ta đang vào Nhà ma chứ không phải đi dạo ở lâm viên Tô Châu, chị có thể suy nghĩ đến cảm nhận của em một chút không?" Nhà cửa trống rỗng, âm khí âm u, hồn phan phất phới, tiền giấy bay khắp nơi. Khung cảnh Nhà ma trong mắt của Hạc Sơn hoàn toàn khác với của Cao Nhữ Tuyết, gã cẩn thận đi từng bước, rất sợ trong bóng tối lại đột nhiên chui ra vật gì: "Vẫn nên nhanh nhanh đi tìm lối ra, em có dự cảm không tốt lắm!"
"Nếu đã tới thì tốt nhất nên quan sát thêm một chút, chúng ta đang vào chơi ở Nhà ma, chứ ngươi đừng để nhà mà chơi ngươi!"
"Chị có nhớ ông chủ Nhà ma đã nói với chúng ta trước khi vào không, chúng ta có 15 phút để tìm đường ra. Em luôn cảm thấy người đó có chút quỷ dị, sợ rằng nếu như trong vòng 15 phút không tìm được lối ra, nhất định sẽ phát sinh chuyện kinh khủng." Hạc Sơn cố gắng khuyên bảo Cao Nhữ Tuyết, đáng tiếc đối phương không chút quan tâm.
"Phương pháp Nhà ma dùng để dọa người cũng chỉ có mấy loại, phổ biến nhất là cho nhân viên giả quỷ đuổi theo chúng ta chạy khắp nơi. Ngay cả người chết chúng ta còn không sợ, không lẽ lại sợ người sống?" Cao Nhữ Tuyết đi lung tung khắp nơi ở hành lang, thuận tay đẩy cửa một phòng phía bên trái.
Minh Hôn này là một nơi có kết cấu giống với tứ hợp viện, nhà chính là nơi trưởng thế hệ cùng với gia chủ ở, sương phòng dành cho con trai trưởng và hậu bối. Còn phòng ở phía hai bên là chỗ ở của hạ nhân nha hoàn.
Đẩy cửa bước vào, bàn ghế trong phòng đặt lộn xộn, nghiêng ngã. Chăn đệm trên giường bị xé rách, sợi bông rơi khắp nơi, chính giữa phòng còn giắt một tấm lụa trắng.
"Đàn chị, em ở bên ngoài tiếp ứng, chị nhớ chú ý an toàn..." Hạc Sơn chưa nói xong đã bị Cao Nhữ Tuyết lôi vào phòng, gương mặt gã đầy khổ sở, nhìn thấy một tấm lụa trắng không gió mà vẫn di chuyển, thân thể lập tức cứng ngắc.
"Có chút ý nghĩa, lụa trắng cách mặt đất 1.5 mét. Với độ cao này căn bản treo không chết người. Bàn ghế bị đạp đổ, trên mặt đất còn lưu lại vài vết tích giãy dụa. Nhà ma này đang cố gắng tạo thành một hiện trường bị ép tự sát. Tại phòng ở của nha hoàn, Lệ Quỷ đối với cả hạ nhân không có quan hệ máu mủ với bổn gia cũng không buông tha, xem ra là chuẩn bị hành hạ tất cả mọi người trong gia đình này đến chết." Cao Nhữ Tuyết vẻ mặt bình tĩnh, khóe mắt chứa vẻ hưng phấn: "Nhà ma thiết kế rất tinh tế, nói không chừng còn ẩn giấu nhiều thứ khác."
Cô ta đưa tay lục tung đệm chăn trên giường, dưới cái chăn cũ nát là một con búp bê nữ bằng giấy.
"Búp bê giấy nằm trên giường của người sống?" Cao Nhữ Tuyết tiện tay vứt nó sang một bên, sau đó lật ván giường lên, phía dưới trống rỗng không có gì.
"Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Là mình đã đánh giá quá cao với cái nơi quỷ quái này rồi. Đi thôi, cửa ra không phải trong phòng này." Cô ta khoát tay áo, đi nhanh ra ngoài.
Một mình Hạc Sơn còn đứng lại trong phòng nhìn thấy búp bê giấy dưới mặt đất, cảm giác hai bên hàm run cầm cập, có thể bởi vì góc độ nên gã cảm giác như con búp bê giấy đó đang cười với mình.
"Đồng kê lưu huyết, người giấy trợn mắt... chờ em với! Đàn chị!"
Cửaa phòng lại lần nữa đóng lại, dải lụa trắng bên trong cũng ngừng bay.
"Em có thể nói nhỏ lại chút được không, kêu la cái gì? Đàn ông đàn ông mà sợ hãi cứ như một thiếu nữ." Cao Nhữ Tuyết đứng ngay bên cạnh lan can, liếc Hạc Sơn.
"Không phải em dễ hoảng sợ mà nơi này thật sự khiến em cảm thấy rất khó chịu, càng lúc cảm giác bất an này lại càng mãnh liệt, dường thứ sợ hãi nhất trong lòng đang chui ra vậy đó!"
Hạc Sơn vừa nói như vậy, Cao Nhữ Tuyết cũng sững sờ chốc lát, cô ta cũng phát hiện có gì đó không đúng.
Pháp y quan trọng nhất là tâm ổn, tay ổn. Nhưng lúc Hạc Sơn nói, giọng nói rõ ràng trở nên rất gấp gáp. Đây là chuyện từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện.
"Lẽ nào là mình đang sợ? Biết rõ đồ đạc trong Nhà ma đều là giả, việc gì phải sợ?" Trong lòng Cao Nhữ Tuyết xuất hiện vết nứt, hai người không tìm ra được nguyên nhân, dưới sự hoài nghi và tâm lý không vững khiến cho mầm móng sợ hãi đang mọc rể nảy mầm.
"Chị nói xem có phải ở đây có thứ gì không sạch sẽ không? Có khi nào Nhà ma này xây trên bãi tha ma hay là vì dùng cơ sở của bệnh viện cũ,..."
"Câm miệng! Phía dưới trường học chúng ta đặt cả một nhà xác, so với nơi này còn dọa người hơn. Dù gì em cũng là người học y, làm sao lại sợ hãi như thế?" Cao Nhữ Tuyết ngoài miệng nói không để ý, nhưng tốc độ nói chuyện càng ngày càng nhanh. Cô ngồi ở hành lang nhìn bốn phía, cổ trạch(1), linh đường, cây khô, tiền giấy đầy đất, mấy thứ này đều không khiến người ta kiếp sợ: "Rốt cuộc là mình đang sợ cái gì?"
(1) Cổ trạch: nhà cổ.
Hai người đều bị mọi thứ xung quanh hấp dẫn, hoàn toàn không chú ý đến nhạc nền đang phát ra liên tục.
Khúc nhạc cấm kỵ "Black Friday" này trong lúc bất tri bất giác đã quấn quanh trái tim họ, tựa như một dòng chảy u ám tàn phá linh hồn họ, từng bước kéo họ vào vực sâu không đáy.
"Tiểu Sơn, chúng ta đến đây bao lâu rồi?"
"Không biết nữa, nhưng em chắc chắn trong vòng 15 phút không thể chạy ra ngoài rồi!"
"Đừng hoảng hốt, để chị suy nghĩ một chút." Cao Nhữ Tuyết không để ý đến những thứ xung quanh, đi thẳng đến hành lang khác: "Cái Nhà ma này chẳng có gì phải sợ, chủ yếu là ông chủ kia đành đòn tâm lý, cứ nói mấy câu ám chỉ, sau khi bắt đầu vào Nhà ma thì hắn vẫn cường điệu nói mấy từ như bãi tha ma, chôn sống, nữ quỷ... Hắn muốn chúng ta tự dọa chính bản thân mình, cái người giảo hoạt này quy định thời gian hạn chế ở đây nhưng lại không nói rõ sẽ gặp cái gì. Điều này sẽ làm chúng ta cảm thấy áp lực, làm cho chúng ta nhớ đến những đồ vật kinh khủng nhất."
"Vậy chị nói xem giờ chúng ta phải làm gì bây giờ? Nhà ma này luôn có cảm giác không giống mấy Nhà ma khác." Hạc Sơn là một tiểu tử thành thật, đàn chị nói cái gì hắn sẽ tin cái đó.
"Cảm giác của cậu không sai, bình thường các Nhà ma sẽ có các diễn viên chuyên nghiệp đóng quỷ, rồi dùng một đống đồ nghề tạo thành cảnh máu me kinh khủng, sau đó làm cho chúng ta từng bước thử nghiệm. Thế nhưng nhà quỷ này không làm như thế, hắn dựng xong khung cảnh, để cho chúng ta tự do tìm hiểu, không có chỉ dẫn, cũng không có ràng buộc, ai cũng không rõ tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
"Em hiểu ý của chị, thứ không biết mới là thứ đáng sợ nhất." Hạc Sơn tỏ vẻ đã hiểu.
"Chuyện cho đến bây giờ cũng chỉ giải thích được như vậy." Cao Nhữ Tuyết không khỏi nhíu mày: "Được rồi! Chúng ta chuẩn bị đi xuống phòng phía dưới!"
Tại một phòng sát bên nhà chính, nơi này là nơi ở của gia chủ, đẩy cửa gỗ ra, trong phòng đầy quần áo tang, chính giữa phòng bày một quan tài gỗ đỏ.
Quan tài gỗ đỏ đó ở giữa dán hai thϊếp màu trắng, rồi một có là chữ "Hỷ" to. Phía hai bên có một hàng người giấy (2) quỳ chỉnh tề.
(2) người giấy: búp bê hình người bằng giấy.
Sau lưng chúng có viết tên, trên mặt trang điểm, hai mắt cực kỳ có hồn, biểu cảm khác nhau, thật giống như đang len lén nhìn chằm chằm hai người.