Phòng tắm mờ tối, Trần Ca ngồi giữa bồn tắm, hắn nhiều lần hô hấp, đẩy ra hết khí thải trong phổi.
3 giờ 44 phút là thời khắc giao thoa của bóng tối và ánh sáng, cơ hội của hắn chỉ có một lần, nhất định phải thật cẩn thận.
Trong phòng yên tĩnh, trên hành lang cũng không có điều gì bất thường, con quái vật trong gương kia cũng không đến.
Từng giây từng phút trôi qua, Trần Ca đặt đồng hồ điện tử sang một bên, lúc trên mặt đồng hồ hiển thị số 43, hắn tập trung cao độ, há mồm ra, bắt đầu chậm rãi hít vào thật mạnh.
Ánh nến khẽ nhảy lên, thân thể Trần Ca hơi dốc xuống, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều đặt trên đồng hồ điện tử, tập trung cao độ.
Đến khi chữ số trên màn hình phát sinh biến hóa lần nữa, Trần Ca không chút do dự, ngửa đầu chìm mình vào bồn tắm.
3 giờ 44 phút!
Cảm giác lạnh như băng từ khắp mọi phía bao phủ lấy hắn.
Chìm vào trong nước lúc đêm khuya, cảm giác này rất đặc biệt.
Cực kỳ tăm tối, cảm giác như thế giới này chỉ còn một mình mình, đang không ngừng chìm xuống, yên lặng tuyệt đối, bên tai chỉ có thể được tiếng tim đập thình thịch phát ra từ bên trong cơ thể mình.
Cảm giác lạnh như băng này kí©h thí©ɧ mỗi giây thần kinh, Trần Ca chìm vào đáy bồn tắm, vứt bỏ mọi tạp niệm, thầm nhẩm đếm.
"60 giây, chỉ cần kiên trì 60 giây."
Hắn chưa từng có thể nghiệm như vậy, đêm tối tựa như hòa vào chung với mặt nước, ánh sáng phát ra từ ngọn nến như có như không, giống như ngọn hải đăng càng lúc càng xa, mà bản thân hắn cứ như đang không ngừng chìm vào biển sâu.
"Một hai..."
10 giây ban đầu qua đi, thời gian dường như trở nên chậm dần.
Bên tai vang lên tiếng nước chảy, bốn phía đều là bóng tối, Trần Ca thầm gọi tên cha mẹ, vẫn giữ nguyên động tác ban đầu, hai tay hắn nắm chặt cán dao phay, thân thể để mặc sóng nước xô đẩy.
"15, 16..."
Mỗi nhịp đập của trái tim đều tiêu hao dưỡng khí trong phổi. Nhịp tim chậm dần, thời gian tựa hồ cũng càng lúc càng chậm, mỗi một giây dường như bị chia cắt thành rất nhiều đoạn.
Cảm giác khó chịu dần trở nên mãnh liệt, dường như có một đôi tay chậm rãi đặt lên cổ hắn, đang bóp chặt.
Nằm trong nước, Trần Ca mở hai mắt, vì cách mặt nước nên không nhìn thấy gì, hắn giống như bị giam vào thế giới khác.
Đại khái lại qua ba bốn giây, sắc mặt của hắn dần khó coi, không phải tái nhợt theo nghĩa bình thường.
"Mình đã kiên trì bao lâu? Cũng đã xong chưa?"
Dòng nước xẹt qua tai, hoàn toàn tĩnh mịch, đột nhiên xuất hiện âm thanh kỳ quái.
Hình như từ ngoài hành lang truyền tới, Trần Ca cũng không biết vì sao hắn lại có thể nghe rõ như vậy, có lẽ đối phương cố tình gây ra tiếng động lớn, chỉ vì muốn phân tán sự chú ý của hắn.
"Tiếng bước chân? Có người đi lại trên hành lang?"
Nhịp tim lại bắt đầu đập nhanh hơn, thân thể không tự chủ được trở nên căng thẳng: "Có thể là quái vật trong gương đến tìm mình, hy vọng mấy con rối có thể bảo vệ mình, chỉ cần cố 30 giây nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Tư duy càng lúc càng chậm, lỗ tai bắt đầu xuất hiện những tạp âm, tình huống của Trần Ca thật sự không tốt, tiếng bước chân ngoài hành lang làm hắn cực kỳ khẩn trương, tiếp tục mặc niệm tên của cha mẹ, đồng thời tính toán nhịp tim.
"28, 29. "
Nước chảy vào hai bên tai, âm thanh lại có chút sai lệch, tiếng bước chân kia dần trở nên gấp gáp, giống như đối phương cũng đang nghĩ biện pháp vào đây.
Lại qua mấy giây, Trần Ca cảm giác ngực mình như bị một tảng đá lớn chặn lại, mạch máu trên cổ chậm rãi nổi lên, tay chân lạnh ngắt, thân thể xuất hiện một loại cảm giác vô lực.
Đại não phản ứng càng ngày càng chậm. Hiện tại Trần Ca đang kiên trì bằng toàn bộ ý chí của mình.
- Rầm! Rầm !Rầm!
Đột nhiên, có vật gì đó đυ.ng vào cánh cửa.
Tim Trần Ca nhảy lên, vật ở ngoài phòng kia không nhịn được rồi.
Có thể bởi vì sau cánh cửa có đặt một con búp bê, sau khi đối phương đập liên tục ba cái, nhưng phát hiện không cách nào mở cửa, thì ngừng lại hành động vô nghĩa này, trong phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Tình huống lại giống như trước đó, duy chỉ khác là bản thân Trần Ca, đối với hắn mà nói, hoàn toàn có thể nín thở trong vòng 1 phút là một chuyện rất bình thường, nhưng vì có tiếng bước chân ngoài hành lang, cùng với tiếng đập cửa làm cho tim hắn đập nhanh hơn, người đang khẩn trương dưới trạng thái hao tổn dưỡng khí quá nhiều.
Hắn cảm giác như mình đã đến cực hạn, một tia dưỡng khí cuối cùng trong phổi cũng bị ép lại, mỗi một giây đối với hắn mà nói là một sự dày vò.
"39, 40..."
Thời điểm hắn thầm đếm đến 40, đại não của Trần Ca sản sinh ra một cảm giác mê muội, điều kiện thân thể hắn không cho phép hắn tiếp tục nhẩm đếm.
Không thể suy nghĩ được gì nữa, cái loại cảm giác hít thở không thông càng lúc càng mãnh liệt, ý thức Trần Ca bắt đầu mờ nhạt, thế nhưng bản năng lại bắt đầu nhớ lại những ký ức về bố mẹ.
Mạch máu lộ cả ra ngoài, nổi lên trên làn da tái nhợt, từng sợi gân trên cổ đang giật giật, hai tay nắm hai con dao phay cũng dần buông lỏng.
Hắn cảm giác mình đang cận kề với cái chết, đồng thời hắn cũng hiểu ra câu nói trong tin tức nhiệm vụ.
Lúc bóng tối và ánh sáng giao thoa, bạn sẽ đứng ở biên giới của sự sống và cái chết để gặp người mà mình muốn gặp.
Ý nghĩa của những lời này rõ ràng là vào lúc ban ngày và ban đêm hoán đổi, người sắp chết sẽ có thể nhìn thấy cảnh tượng của thế giới bên kia.
Trần Ca không chớp mắt nhìn qua làn nước, con ngươi của hắn đang tan rã dần, mặt nước cách hắn càng lúc càng xa, hắn không nhìn thấy người mà mình cần gặp, trước mắt chỉ là một vùng tăm tối, sâu thẳm đến mức làm người khác tuyệt vọng.
Phổi như đang có thứ gì đó đè chặt, đó là một cảm giác bực bội khó chịu không cách nào hình dung được.
“Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, thật sự sẽ bị chết đuối trong bồn tắm.”
Đã gần qua ba giờ bốn mươi bốn phút sáng, Trần Ca vẫn chưa nhìn thấy được người hắn muốn gặp, hắn đã không còn ôm huyễn tưởng. Nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất may mắn, cha mẹ chưa từng xuất hiện, điều đó có nghĩa là bọn họ còn sống.
Cánh tay đã lạnh như băng cố gắng chống đỡ dưới đáy bồn tắm, hắn dùng ý chí duy nhất còn sót lại ra quyết định, nên bỏ cuộc.
Hai tay dùng sức, Trần Ca đang muốn chui ra khỏi mặt nước, đột nhiên cảm giác không đúng!
Có vật gì đó đè đầu hắn xuống, ngăn cho hắn không rời khỏi.
Con ngươi tản ra đột nhiên co lại thành một điểm, Trần Ca nhìn về phía đỉnh đầu mình, nơi đó rõ ràng không có gì cả!
Con rối phong tỏa cánh cửa cùng với bốn phía trong phòng, như vậy thì quái vật trong gương không thể vào được mới đúng chứ, là ai đang tác quái?
Từng mạch máu trên cổ bắt đầu căng ra, sắc mặt Trần Ca cực kỳ khó coi, thời khắc sống còn, hắn dùng hết sức lực cuối cùng, cầm hai con dao phay trên tay đâm về phía trên đỉnh đầu.
Vì thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, thân thể cùng ý chí của hắn đều đã đến cực hạn, giống như một cái lò xo đã kéo hết mức, lúc nào cũng có thể đứt đoạn.
Dao phay đâm lên, bọt nước văng khắp nơi, Trần Ca cảm giác như đã chém trúng vật gì đó, bên tai chỉ nghe thấy tiếng "Rầm" vang lên, sức lực đè mạnh trên đỉnh đầu lập tức biến mất.
Không còn trở ngại, Trần Ca lập tức bật dậy, cố gắng hít lấy hít để không khí!