“Sao bên ngoài không có động tĩnh gì hết?” Hạc Sơn quay đầu nhìn Lão Triệu: “Nếu không, chúng ta ra xem thử?”
“Địch không động, ta không động. Đợi lát nữa, có tiếng kêu la thảm thiết vang lên, chúng ta hãy đi ra, tìm kiếm ở hướng ngược lại, như vậy nhất định có thể tránh được việc đυ.ng phải mấy thứ dọa người.” Lão Triệu nói như tuyên thệ.
“Chúng ta làm vậy có tính là bán đứng đồng đội không?”
“Bán cái khỉ gì, đây gọi là dùng sự hy sinh của đồng đội để tranh thủ thời gian giành được thắng lợi.” Lão Triệu béo như một trái bóng da, hắn đứng sau lưng Hạc Sơn, nhưng đáng tiếc, thân thể nhỏ bé của Hạc Sơn không che được một nửa người hắn.
“Chúng ta còn trốn bao lâu nữa? Lỡ như bây giờ trong nhà ma chỉ còn lại hai người chúng ta thì sao?” Hạc Sơn thật thà nói, nhìn thấy vị học trưởng nào đó đang trốn sau lưng mình, hắn có cảm giác… Cảm giác đối phương đang tự đào hố chôn mình.
“Chúng ta đã tìm kiếm hết tất cả các phòng ở tầng hai, trước đó, các phòng ở tầng ba đã đi được phân nửa, tôi nghi ngờ lối ra nằm ở tầng một. Nói cách khác, bây giờ chúng ta cách lối ra rất gần.” Lão Triệu vỗ vỗ vai Hạc Sơn: “Giữ vững tinh thần, đừng bỏ cuộc khi đã chạm ngưỡng thành công.”
“Đến lúc nào rồi mà anh còn có tâm tư rót canh gà (1) cho tôi?” Hạc Sơn tỏ vẻ bất đắc dĩ, trong lòng hắn có khổ mà không nói được, hắn đến đây chỉ là để dẫn đường cho đám học trưởng, chứ không có ý định đi vào.
(1) Canh gà: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ dùng ngôn ngữ hoa mỹ để làm đầu óc người ta tê liệt, sinh ra cảm giác tin tưởng,… nhưng không giải quyết được vấn đề thực tế.
“Đừng có bi quan như vậy.” Lão Triệu bẻ ngón tay, bắt đầu tính toán: “Lúc trước, tôi nghe thấy tiếng hét của Hầu Tử và Tiểu Tuệ, có khả năng hai người bọn họ đã bị đưa ra ngoài, loại trừ người thứ tám lúc trước trà trộn vào đám chúng ta, nói cách khác, trong Nhà ma hiện tại còn khoảng năm người của trường chúng ta. Xác xuất sát thủ đuổi theo những người khác là 3/5, chúng ta căn bản không cần vội, cứ chờ là được.”
“Được, tôi nghe anh.” Ngồi xổm ở cửa phòng, Hạc Sơn ghé mắt vào khe cửa, quan sát bên ngoài, thế nhưng chỉ trong một cái nháy mắt, hình như trên hành lang có thêm thứ gì đó.
Hắn dụi dụi mắt, tiếp tục nhìn lại, trên mặt đất chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một con búp bê cũ nát.
“Mình bị hoa mắt? Trên mặt đất từ đầu đã có một con búp bê à? Không có khả năng, mình trốn ở chỗ này hơn 10 phút rồi, vẫn luôn nhìn chăm chú bên ngoài.” Hạc Sơn vỗ nhè nhẹ lên mặt mình, lại nhìn về phía đó, con rối không chỉ tồn tại, mà nó còn càng lúc càng gần cửa phòng hơn.
“Nó tự di động? Có phải do mình quá khẩn trương, cho nên bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi không?” Lắc đầu, Hạc Sơn nhìn lại một lần nữa, con rối đã biến mất.
“Kỳ lạ, thật sự là mình đã nhìn lầm?”
-----
Lối ra dành cho nhân viên ở tầng một, Trần Ca đổi lại trang phục bác sĩ vỡ sọ. Sau đó bảo Từ Uyển ra ngoài trông nom mấy học sinh trường y kia, còn hắn sẽ tự mình đi vào Nhà ma bắt người.
Mặc vào bộ đồ blouse nhuốm máu, quấn xiềng xích khảm mặt người lên người, kéo theo búa sắt, đeo mặt nạ da người, dù là chiều cao hay khí chất, thì Trần Ca sắm vai bác sĩ vỡ sọ cũng có lực uy hϊếp hơn so với Tiểu Uyển.
“Mấy tên nhóc thối tha này, định chơi chiến lược tiêu hao với mình à?” Mỗi một bước đi, xiềng xích đều phát ra âm thanh, nghe có vẻ rất áp bách, nhưng sẽ tiết lộ vị trí. Trần Ca đi dạo trong bối cảnh hơn năm phút mà chẳng thấy bóng ai.
“Ông chủ, trong camera giám sát không nhìn thấy người, có lẽ bọn họ trốn trong phòng, anh chỉ có thể đi kiểm tra từng phòng thôi.” Trong tai nghe vang lên tiếng Từ Uyển: “Em đề nghị sau này nên cài đặt camera ở tất cả các góc của Nhà ma, chỉ cài đặt ở chỗ ngoặc của đường đi, điểm mù quá nhiều.”
“Có tiền rồi tính.” Trần Ca kéo búa sắt, đẩy cửa từng phòng, lúc hắn đi đến chỗ ngoặt ở lầu hai, bỗng nhiên thấy trước cửa có một con búp bê vải đang nằm.
“Sao tiểu gia hỏa này lại chạy đến đây? Còn đặc biệt ghé vào cửa phòng?” Trần Ca cầm búa sắt, suy nghĩ một chút liền hiểu rõ: “Sợ là trong phòng có người trốn, tiểu gia hỏa muốn giúp mình.”
Hắn vờ như không phát hiện, điềm nhiên như không đi qua cánh cửa kia.
Khoảng hơn mười thước, Trần Ca kéo dây xích trên mặt đất lên, cầm trên tay, dán sát vào vách tường trên hành lang, rón rén tiến đến gần cửa phòng.
Hắn nép người vào góc chết, ngồi xổm xuống, nhìn vào bên trong khe cửa.
-----
Trong phòng, Hạc Sơn cùng Lão Triệu che miệng, nép phía sau cửa.
“Âm thanh xiềng xích biến mất, có lẽ sát thủ đã đi xa.” Lão Triệu sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng vẫn cố vờ như trấn định, bảo trì thể diện của học trưởng: “Thật ra tôi không hề sợ hãi, căn cứ theo suy đoán của tôi, sát thủ vừa đi lên từ lầu một, chắc chắn là trong thời gian ngắn sẽ không quay lại, đây chính là cơ hội của chúng ta!”
Hắn cố hết sức mới đứng dậy được: “Bây giờ chúng ta mau chóng đến lầu một, có thể tránh được sát thủ một cách hoàn mỹ, đem hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay. Tiểu Sơn, cậu nhìn ra cửa xem, nếu như sát thủ đã thật sự rời khỏi, chúng ta lập tức đi.”
Hạc Sơn thấy Lão Triệu nói có lý, hắn cũng không nghĩ nhiều, ghé mắt vào ván cửa, thông qua khe hở nhìn ra ngoài.
Thoáng có hơi nóng phả lên mặt, lúc này đây, thứ Hạc Sơn thấy không giống với bất kỳ thứ gì hắn thấy trước đó. Không có hành lang đen kịt, cũng không có con búp bê dọa người, chỉ có một tròng mắt đầy tơ máu dán sát cửa.
“Móa nó!”
Hạc Sơn cảm giác da đầu mình tê rần, hắn té ngã ra đất, điên cuồng lui về phía sau.
Cảnh tượng này khiến Lão Triệu bị dọa: “Cậu thấy gì?”
Đáp lại Lão Triệu chính là tiếng mở cửa, ván cửa cũ nát bị đẩy ra, một bóng người thấm đầy máu tươi, tràn đầy tà ác cùng khủng bố xuất hiện ở cửa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lão Triệu không ngừng lui về phía sau, cứ như hận không thể nhét mình vào vách tường.
“Ở gần vách tường không tốt lắm đâu, lỡ như trong tường có người thì phải làm sao?” Trần Ca đưa tay vào túi, lặng lẽ nhấn cơ quan điều khiển bối cảnh trong di động.
Lão Triệu bị dọa đến nổi từng thớ thịt trên người run lên bần bật, hắn còn chưa kịp hiểu ý của Trần Ca thì sau lưng đột nhiên đυ.ng phải cái gì đó.
Hắn vô thức quay đầu nhìn, vách tường tách ra hai bên, phía trong tường khảm một người vụ nữ với vẻ mặt vô cảm.
Đầu trống rỗng, Lão Triệu giống như một quả bóng xì hơi, ngồi bệt xuống đất, thế giới trước mắt hắn quay cuồng, trong mắt đã không còn tiêu cự.
“Hai vị đã trải nghiệm xong, tôi đưa hai vị ra ngoài.”
Trần Ca vừa nói xong, thì trên tầng ba đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh bể, ngay sau đó là tiếng kêu la thảm thiết của Phong ca.
“Đã xảy ra chuyện?” Trần Ca vội gọi cho Tiểu Uyển, bảo cô đến, hắn để Hạc Sơn cùng Lão Triệu ở lại, lo lắng chạy lên lầu.
Lần theo âm thanh, Trần Ca tìm thấy Phong ca trong một căn phòng, hắn cầm một cái ghế trên tay, dường như đang chiến đấu với cái gì đó.
Trần Ca tháo mặt nạ xuống, đợi đến khi Phong ca mệt mỏi nằm co quắp trên mặt đất, hắn mới đi vào.
“Đã có chuyện gì?” Trần Ca đoạt cái ghế trong tay hắn, ném qua một bên. Trạng thái của Phong ca lúc này rất không ổn định, trong mắt tràn đầy sợ hãi: “Cậu trông thấy thứ gì kỳ quái sao?”