Cửa vào bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm khép lại, tiếng ván cửa chuyển động tựa như một cái cùm sắt hung hăng quấn chặt vào tim đám sinh viên.
“Hạc Sơn, dựa vào kinh nghiệm lần trước, cậu nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Tranh thủ thời gian tìm cửa ra, càng nhanh càng tốt!”
-----
Khóa trái cửa bối cảnh, Trần Ca lập tức gọi điện cho Tiểu Uyển, hai người cùng đi đến phòng đạo cụ.
“Ông chủ, anh tìm em gấp như vậy làm gì? Không phải là du khách đã vào rồi sao?” Từ Uyển được liễm dung, trên người mặc trang phục của bối cảnh Minh hôn, chạy tới chạy lui, quả thật có chút dọa người.
“Ở tầng ba, anh mới thiết kế một bối cảnh khủng bố mới, gọi là Chạy trốn lúc nửa đêm. Đám sinh viên học viện pháp y này rất to gan, đúng lúc có thể dùng bọn họ thử nghiệm hiệu quả.” Trần Ca đẩy cửa phòng đạo cụ ra, mở ứng dụng của điện thoại màu đen lên, tìm kiếm.
“Sau khi thiết kế bối cảnh mới, không phải còn cần Thiên Đường kiểm tra xong mới có thể đưa vào sử dụng sao?” Từ Uyển xách váy cổ trang đuổi theo: “Ông chủ, anh đang tìm cái gì vậy?”
“Tìm cho em một bộ đồng phục được chế tác riêng.”
“Đồng phục?”
Đi đến chỗ sâu nhất trong phòng, Trần Ca tìm thấy một cái hòm gỗ quen thuộc. Hắn không ngờ là cái rương dùng để đựng búp bê vải và điện thoại lúc trước lại xuất hiện ở đây.
Đi đến cạnh rương, Trần Ca nhìn vào bên trong, đáy rương có đặt một cái búa quái dị, một cái áo blouse sũng máu, bên cạnh còn có một tờ thông báo tìm người đã ố vàng.
“Đã tìm được.” Trần Ca cầm cái áo blouse lên, cảm thấy rất kinh ngạc. Thứ này nhìn như một cái áo blouse bình thường, nhưng khá nặng, bên trong có một sợi xích sắt được trạm trổ hình mặt người.
“Ông chủ, bộ đồ này là anh chế tác riêng cho em?” Từ Uyển lui về sau, cách Trần Ca vài bước, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy được mùi máu tanh tỏa ra từ thứ kia: “Em có thể không mặc không?”
“Diễn viên trong Nhà ma cũng là diễn viễn, Tiểu Uyển, ngẫm lại, chẳng phải giáo sư ở học viện điện ảnh của em đã từng nói… Em phải luôn nghiêm khắc với bản thân mới được.” Trần Ca run run mở áo blouse trong tay ra, một cái mặt nạ da người rơi xuống đất.”
Trần Ca cũng không biết bên trong còn giấu thứ này, hắn nhặt nó lên, chỉ liếc nhìn sơ, đã cảm thấy một hồi lạnh lẽo.
Mặt nạ được chắp nối bằng gương mặt của nhiều người đàn ông mà thành, thủ pháp vô cùng thô bạo, nhìn cách nào cũng lộ ra cảm giác điên loạn.
“Ông chủ, anh đừng nói là em phải đeo thứ này lên nha!” Từ Uyển đã lui đến cửa.
“Chẳng qua cũng chỉ là thử nghiệm, anh muốn xem xem hiệu quả tổng thể của bối cảnh mới, thôi thì, cứ để anh một mình giả quỷ là được?” Giọng điệu của Trần Ca chẳng khác nào ma quỷ trong chuyện xưa, chuyên dụ dỗ người sa đọa.
“Đi… Em đến thử.” Cuối cùng, Từ Uyển vẫn mềm lòng, nhận lấy mặt nạ cùng với áo blouse, cũng không kiêng kỵ có Trần Ca ở đó, cô cởi bỏ bộ đồ cổ trang trên người, trực tiếp… thay: “Ông chủ, nói thật, đối với cái định nghĩa phục trang của anh, quả thật em được mở rộng tầm mắt.”
Bên trong áo bluose là một tầng xiềng xích, lớp vải bên ngoài thấm đẫm máu tươi, khi Từ Uyển vừa đeo cái mặt nạ da người kia lên, cả người cô phút chốc thay đổi, tỏa ra hơi thở điên cuồng, ngoan độc và tàn nhẫn đến tận cùng.
“Không tồi.” Trần Ca không dám cho Từ Uyển soi gương, hắn sợ cô bé sẽ bị chính mình dọa: “Lại đây, thêm cái này nữa.”
Trần Ca lấy cái búa có hình dạng kỳ dị từ trong rương ra. Cái búa này có chiều dài độ khoảng bốn mươi centimet, tay cầm được tạo hình giống với xương cột sống của người, phía cuối có khớp nối với dây xích sắt trong áo blouse, hai bên đầu búa gắn hai cây kim tiêm chuyên dụng: “Rỗng, cũng không quá nặng, lúc cần phải di chuyển nhanh, để tránh rắc rối, em có thể kéo nó chạy.”
Từ Uyển nhẹ gật đầu, cầm lấy cái búa.
“Điện thoại để trong túi quần, kiểm tra thử tai nghe của em đi, giữ liên lạc liên tục, nếu không còn gì nữa… Chúng ta lên sàn được rồi!”
“Chúng ta? Ông chủ, anh muốn đi vào bối cảnh à?” Từ Uyển quay đầu nhìn Trần Ca. Giọng nói trong trẻo kết hợp cùng gương mặt đàn ông xấu xí kia, càng nhìn, Trần Ca càng cảm giác dạ dày nhói lên từng cơn.
“Đương nhiên, đi nhanh đi, chắc du khách cũng đã chờ sốt ruột.”
Trần Ca dẫn Từ Uyển đến bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm, còn hắn thì quay về phòng điều khiển chung.
Kể ra thì dài dòng, nhưng kỳ thật cũng chỉ mất có vài phút đồng hồ mà thôi. Cuối cùng, Trần Ca cũng tìm thấy đám sinh viên học viện pháp y, so với Cao Nhữ Tuyết, bảy đứa nhóc này nhát gan hơn nhiều. Nhìn vẻ mặt bọn họ lúc này, có thể thấy được bọn họ đang khẩn trương như thế nào.
“Đi cả buổi, vẫn còn lắc lư trước mấy gian phòng ở tầng ba, xem ra mình cần phải kí©h thí©ɧ bọn họ mới được.” Trần Ca đổi nhạc nền bối cảnh thành Black Friday, sau đó gọi cho Từ Uyển: “Tiểu Uyển, bối cảnh kinh dị mới này có diện tích rất lớn, không chỉ bao gồm tầng ba, mà còn có một phần của hai tầng còn lại. Hai bên trái phải đều có cầu thang, đợi lát nữa em nghe theo chỉ thị của anh, không nên chạy loạn.”
“Đã biết.”
Sau khi trao đổi với Từ Uyển, Trần Ca hóa trang đơn giản cho mình, sau đó dùng lối đi của nhân viên để tiến vào bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm.
Nhờ vào cái điện thoại màu đen kia, hắn có thể điều khiển mấy chục cái cơ quan trong bối cảnh bất kỳ lúc nào. Chỉ dựa vào điểm này, bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm đã vượt xa Minh hôn và Cương thi đêm phục sinh.
Bên trong hành lang lạnh lẽo u ám, bồn tắm trong một căn phòng nào đó bị xê dịch, sau khi Trần Ca leo ra, tất cả lại khôi phục nguyên trạng.
“Tiểu Uyển, đám người kia có lẽ đang ở tầng ba, gần phòng 207, trước hết, em đi đến cầu thang bên trái, cứ ở đó chờ chỉ thị tiếp theo của anh.” Nói xong, Trần Ca chớp chớp mắt, dần thích ứng với bóng tối bên trong bối cảnh, sau đó hắn men theo hành lang, đi lên cầu thang phía bên phải, đến tầng ba.
Lúc này, đám sinh viên học viện pháp y Cửu Giang không hề cảm giác được có “Nguy hiểm” đang đến gần. Bọn họ vẫn còn chăm chú tìm kiếm trong mớ hỗn độn trong phòng, hy vọng có thể phát hiện được cái gì đó.
“Nhà ma này ngoại trừ có hơi âm u, nhiệt độ hơi thấp, thì hình như cũng không có gì đáng sợ, có lẽ là chúng ta đã quá nhạy cảm?” Hầu Tử có vóc người thấp nhất trong bọn, thế nhưng giọng hắn lại to nhất: “Phong ca, tôi cảm thấy chúng ta nên phân thành hai đội, như vậy tốc độ tìm kiếm sẽ nhanh hơn, mọi người tụ lại một chỗ thế này, quá lãng phí thời gian.”
Người thanh niên cao to nhất bọn chính là người mà Hầu Tử gọi là Phong ca. Lúc vừa tiến vào bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm, phát hiện tất cả những thứ đã chuẩn bị trước đó bỗng chốc trở nên vô ích, hắn cũng có hơi sợ. Nhưng thời gian dần trôi qua, hắn bắt đầu cảm thấy cái bối cảnh này cũng không thật sự đáng sợ như trong tưởng tượng: “Tách ra cũng được, vậy thì Hầu Tử, Lão Tống, hai người dẫn theo hai bạn nữ tìm kiếm ở mấy gian phòng bên trái, ba người chúng tôi đi về phía bên phải?”
“Nên làm vậy từ đầu, tôi thật không biết chỗ này có cái gì đáng sợ nữa, so với nhà xác trong trường chúng ta còn thua xa.” Người vừa lên tiếng là một cô gái, cũng là người duy nhất trong bọn nhuộm tóc. Cô ta và Cao Nhữ Tuyết có khí chất hoàn toàn trái ngược nhau, trông có vẻ thành thục hơn, không giống một sinh viên cho lắm.
“Chị Tuệ, anh Phong, đừng có khinh thường chỗ này, tốt nhất là chúng ta nên tụ lại một chỗ.” Hạc Sơn trốn trong đám người, trưng ra khuôn mặt như quả mướp đắng: “Ông chủ nhà ma này ra chiêu không theo lẽ thường đâu, mọi người không có xem livestream của anh ta à, anh ta chính là một tên điên không cần mạng đó!”