Chương 22: Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm

Trần Ca cắn chặt răng, cố gắng không phát ra âm thanh, nhìn thấy cái xác kia, hắn lập tức gửi tin nhắn cho Hạc Sơn: “Báo động, mau báo công an!”

Ánh sáng quá yếu, lại cách một cánh cửa, các viewer xem livestream không thể nào biết được chuyện đang xảy ra, giờ Trần Ca cũng chẳng có hơi sức quan tâm đến bọn họ. Hắn ghé sát khe cửa, mắt cũng không hề chớp.

“Vách tường giấu thi thể, hóa ra thứ bọn họ muốn đào là cái này.” Trần Ca núp sau cửa, hắn không dám có bất kỳ hành động khác thường nào, hiện đang là thời khắc nguy hiểm, bọn người kia đang ở cách hắn vài bước, bọn họ chỉ cần quay người, bước vào căn phòng này, Trần Ca sẽ bị bại lộ.

“Lầm bầm cái gì, đào đi!” Chủ nhà trọ quát, cầm công cụ đi tới. Ông ta đặt bao tải xuống đất, bắt đầu xử lý đất đá xung quanh cái xác nữ kia.

Có lẽ là sợ đánh thức khách trọ dưới lầu, nên động tác của bọn họ rất nhẹ, không phát ra tiếng động quá lớn.

Vách tường bị đυ.c ra, xi măng không ngừng rớt xuống, không biết là do nóng, hay bởi vì sợ, mà đầu bọn người kia ướt đẫm mồ hôi.

Bọn họ phân công làm việc, nhưng dù sau cũng là lần đầu làm chuyện như vậy, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi, tay chân luống cuống, nên tiến độ rất chậm.

Mười mấy phút sau, bọn họ mới kéo cái xác nữ trong tường ra, nhét vào bao tải.

“Béo, mày ở lại xử lý vách tường, mấy người còn lại theo tôi ra sau núi, chúng ta tìm chỗ chôn cô ta.” Chủ nhà trọ cầm khoan sát, chỉ huy.

“Tôi đi cùng mấy người!” Gã béo vội mở miệng. Sau khi lôi cái xác kia ra, cả người hắn nhũn như con chi chi, nào dám ở lại đây một mình.

“Có tiền đồ quá nhỉ? Quyên Nhi, cô ở lại dọn dẹp với hắn. Lát nữa chúng ta họp mặt ở chỗ cũ phía sau núi.” Chủ nhà trọ dặn dò người phụ nữ lầu một vài câu, sau đó ông ta cùng tên đàn ông có hình xăm khiêng bao tải đi xuống lầu.

Chân của ông ta bị thọt, bước đi khập khiễng, lúc nhẹ lúc nặng. Khi đi ngang qua chỗ Trần Ca ẩn nấp, bỗng nhiên ông ta dừng lại.

“Trên mặt đất sao lại có nhiều sợi bông như vậy?”

Nghe được lời ông chủ nhà trọ nói, tim Trần Ca đã nhảy lên đến cổ họng. Lúc mở con rối, có một ít sợi bông cùng với giấy vụn rơi ra đất, thấy đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, biết có người đến, hắn vội tìm chỗ nấp nên không có thời gian nhặt.

“Đừng quản nhiều thứ như vậy, cái thứ này nặng lắm đấy, đem chôn nó trước rồi tính.” Tên đàn ông có hình xăm ở phía sau giục, chủ nhà trọ cũng không tiếp tục truy đến cùng. Hai người bước qua căn phòng mà Trần Ca đang ẩn nấp, càng lúc càng đi xa.

“Béo à, đừng có sợ, làm việc thôi.” Người phụ nữ cùng gã béo bắt đầu xử lý vách tường, lau công cụng bị dính máu, mấy phút sau, hai người cầm một cái túi lớn đi xuống lầu.

Tiếng bước chân xa dần, đến khi lầu ba yên tĩnh trở lại, Trần Ca mới há miệng thở dốc. Hắn vô cùng cẩn thận, thông qua khe cửa, quan sát bên ngoài.

Trên hành lang là một mảnh đen kịt, đám người kia cũng đã đi khỏi.

“Móa nó! Làm mình sợ muốn chết!”

Đợi thêm ba phút nữa, bên ngoài vẫn không có gì khác thường, lúc này, Trần Ca mới từ từ đẩy cửa phòng, cong lưng, rón rén bước ra như một con mèo.

Để tránh bị phát hiện, hắn không bật đèn pin điện thoại, mà giơ tay vịn vách tường, từ từ tiến về phía trước.

“Nghe mấy người này nói chuyện, tuy bọn họ cũng không phải thứ gì tốt, nhưng cái xác nữ trong vách tường quả thật không liên quan đến bọn họ.” Lại nói tiếp, đám người này cũng đủ xúi quẩy, sau khi chiếm đoạt nhà trọ của ông lão thì lại phát hiện trong vách tường có một cái xác. Người bình thường phát hiện xác chết, phản ứng đầu tiên chính là báo công an. Thế nhưng bản thân mấy người này không sạch sẽ, ở một phương diện nào đó, bọn họ sợ báo cảnh sát thì chuyện của mình cũng sẽ bị lôi ra, mặt khác, ở cùng nhà với một cái xác quả thật rất dọa người. Không còn biện pháp nào khác, bọn họ chỉ có thể đi chôn nó giúp hung thủ mà thôi.

“Khó trách chủ nhà trọ liên tục nhắc nhở mình, không cho mình ra ngoài vào buổi tối.” Hai mắt Trần Ca đã thích ứng với bóng tối, hắn bước đi nhanh hơn, dự định rời khỏi nhà trọ.

Nhẹ tay nhẹ chân đi xuống lầu, Trần Ca cũng không nghĩ lấy ba lô, hắn đi thẳng xuống lầu một.

“Hỏng bét.” Cửa nhà trọ đã khóa, hắn bị nhốt ở đây.

“Mấy người kia đi chôn xác, trước khi đi còn không quên khóa cửa?” Trần Ca mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn: “Cửa sổ ở lầu một đã lắp lưới bảo vệ, cửa sổ lầu ba thì bị bịt kín bằng ván gỗ, hiện tại, muốn rời khỏi đây, chỉ có một con đường duy nhất, chính là cửa sổ ở lầu hai.”

Bầu không khí trong nhà trọ rất quái dị, Trần Ca không muốn nán lại, hắn cầm theo búa công cụ, đi ngược lên lầu hai.

Bóng tối khiến cho hành lang càng thêm dài ra, âm u khó tả, cứ như một con quái thú đang há miệng, một khi có người tiến vào, sẽ bị nó nhai nát.

“Thật yên tĩnh!” Phòng của Trần Ca nằm phía bên trái hành lang, ở cạnh phòng của ông chủ nhà trọ. Hắn cảnh giới cao độ, rất sợ cửa của một căn phòng nào đó đột nhiên mở ra.

Nhích từng bước, giữ vững hô hấp, mất hơn một phút, Trần Ca mới đi đến cửa phòng của mình.

“May là không có gì ngoài ý muốn xảy ra, lát nữa mình đem ga giường buộc vào cửa sổ, từ lầu hai đu xuống chắc không có vấn đề gì.” Trần Ca lấy chìa khóa ra, nhờ vào màn hình điện thoại, tìm đúng ổ khóa, nhưng lúc hắn chuẩn bị tra chìa khóa vào ổ, thì cánh tay hắn chợt cứng lại giữa không trung.

“Sợi tóc mình đặt ở mắt khóa sao không thấy nữa?”

Tóc gáy dựng lên, sợ hãi như thủy triều từ bốn phương tám hướng ập đến, Trần Ca cảm thấy tay chân mình lạnh buốt.

“Có người đã vào phòng mình! Bọn họ biết rõ mình không có trong phòng!”

Hô hấp trở nên dồn dập, trong phổi dường như bị nhét vào một khối băng.

“Bọn họ đã vào phòng lúc nào? Sau khi đào cái xác kia? Có phải là vì phát hiện ra sợi bông trên mặt đất?” Thật ra khả năng này cũng không lớn, Trần Ca lui về sau, quan sát căn phòng của mình, nhanh chóng tỉnh táo lại: “Không thể vào! Bọn người kia rất có thể đang ở trong phòng! Có khi bọn họ đang cầm khoan sắt trốn sau cửa cũng nên!”

Tố chất tâm lý mạnh mẽ giúp Trần Ca nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của bản thân, hắn nhất định phải rời khỏi đây trong thời gian ngắn nhất, càng ở lâu sẽ càng nguy hiểm.

Lui về sau từng bước một, Trần Ca không phát ra bất kỳ âm thanh gì. Trong lòng hắn rất rõ, hiện tại chỉ có thể rời khỏi đây bằng cửa sổ lầu hai, đường khác đã bị chặn hết rồi.

Trong hành lang đen kịt, Trần Ca lẳng lặng lui từng bước về phía hành lang ngoài cùng bên phải. Nơi này cách phòng hắn khá xa.

“Đám khách trọ kia nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của mình, tối nay có thể giữ được mạng nhỏ hay không, xem ra, phải đánh cược một lần rồi!”

“Oành!”

Bầu không khí tĩnh mịch bao phủ nhà trọ Bình An bị phá vỡ, Trần Ca cứ như phát điên, liên tục dùng búa nện vào cửa. Cùng với từng tiếng búa vang lên, chuyện hắn không muốn thấy nhất đã xảy ra.

Hàng lang phía bên trái, ở ngoài cùng, cửa căn phòng số 208 mà Trần Ca thuê bị đẩy ra. Nghe tiếng động, tên đàn ông có hình xăm cùng với chủ nhà trọ cầm dao phay và khoan sắt trong tay, hung dữ vọt ra!

“Mau mở ra!”

“Rầm.”

Ổ khóa bị búa nện vào liên tục, rốt cục cũng rơi xuống. Trần Ca không chút do dự giơ chân đạp cửa.