Chương 10: Tôi chỉ mới bắt đầu mà

"Sợ bóng sợ gió một hồi." Ngực của Cao Nhữ Tuyết phập phồng, trái tim đập thình thịch, đã lâu lắm rồi cô không lúng túng như vậy.

Bên tai là tiếng nhạc quỷ dị, mượn ánh đèn lờ mờ, cô nhìn chính mình trong gương, đôi mắt khẽ nheo lại.

Trong gương, tấm màn che sau lưng cô đang hé ra một chút, một khuôn mặt bằng giấy chậm rãi lộ ra. Từ trong gương có thể thấy rõ, người giấy kia đang cười với cô.

"Người nào ở bên trong?"

Người đang trong tình trạng sợ hãi sẽ rất dễ kích động, nổi nóng, Cao Nhữ Tuyết xoay người đi tới chỗ màn che muốn tìm kết quả, nhưng màn che này thiết kế phức tạp. Tấm màn che chia thành nhiều tầng, xếp chồng lên nhau, kéo cả nửa ngày, cô chẳng những không chứng kiến được cảnh tượng phía trong cùng mà cánh tay còn bị cuốn lấy.

Đã nghèo còn gặp cái eo, đúng lúc này, trong phòng lại vang lên tiếng bước chân.

"Mình không hề cử động, tiếng bước chân của ai." Hạc Sơn mất tích, ở đây còn có cảnh tượng rùng mình, đã vậy lại thêm tiếng nhạc Black Friday phụ trợ, trong lòng Cao Nhữ Tuyết đã sớm cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đã chạm đến cực hạn của cô, lúc này trong phòng còn vang lên tiếng bước chân gần như muốn ép vỡ ý chí của cô thành một cọng cỏ.

Hai chân mềm nhũn, không có chút sức lực, sự sợ hãi giống như một con dã thú xuất chuồng, bắt đầu cắn nuốt lý trí của cô.

Cao Nhữ Tuyết cố gắng chuyển động thân thể, muốn tránh ra khỏi chỗ màn che, tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhưng không tìm được nơi phát ra.

"Không thể nào! Gian nhà lớn như vậy, nếu như có người đến gần, mình liếc mắt là có thể nhìn thấy." Trong lòng cô bây giờ đã cực kỳ rối loạn, bối cảnh trong phòng tuy đơn giản nhưng cô luôn cảm thấy có một cái gì đó vô cùng khủng bố khó có thể diễn tả thành lời.

Ngoài cửa sổ những đèn l*иg màu trắng lay động, tia sáng càng lúc còn mập mờ, bóng người trong chiếc gương màu đồng cũng bắt đầu mờ dần, đôi mắt Cao Nhữ Tuyết khẽ run. Ánh mắt cô nhìn vào gương đồng, chẳng biết từ lúc nào không còn thấy hình ảnh của cô, thay vào đó là một cô gái xa lạ mặc giá y (1).

(1) Giá y: Đồ cưới ngày xưa của TQ.

Sắc đẹp ngàn thu, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng cô gái này có chút tái nhợt, cảm xúc không thật, làm người ta kinh ngạc đến run rẩy, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật phủ đầy bụi.

Nhìn chằm chằm vào cô gái trong gương, vai Cao Nhữ Tuyết không ngừng run lên, mặt cô đầy vẻ hoảng sợ.

Cô đã giải phẫu rất nhiều thi thể, đã rất quen thuộc với cái cảm giác mà cô gái trong gương kia mang lại, đó là cảm giác chỉ xuất hiện khi đối mặt với người chết.

"Trong nhà ma cất giấu một thi thể thật sự."

Cái ý niệm này vừa xuất hiện, sự sợ hãi như thủy triều bao trùm lấy cô, cô liều mạng muốn tránh xa gương đồng, thời điểm cô lui về phía sau thì lại đυ.ng phải một vật gì đó.

Cùng lúc đó, tiếng bước chân trong phòng rốt cuộc cũng dừng lại, suy nghĩ của Cao Nhữ Tuyết thoáng tỉnh táo lại một chút, trong đầu cô trống rỗng, tất cả chỉ là theo bản năng, giữa cảnh tượng khủng bố cùng thứ âm nhạc quỷ dị này, cô khẽ quay đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, ở sau lưng, một người mặc giá y, một cô gái có khuôn mặt đã được liễm dung (2) đang đứng đối diện cô, cười với cô.

(2) Liễm dung: Trang điểm cho người chết.

"A!"

Một tiếng thét chói tai phá vỡ sự tĩnh mịch trong phòng, coi như ngay cả bên ngoài nhà ma cũng nghe thấy rõ ràng,

Cánh tay bị nắm chặt, hai chân Cao Nhữ Tuyết mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Vẻ mặt cô trắng bệt, sự sợ hãi của cô dần hóa thành nước mắt, căn bản không khống chế được. Cả nửa ngày cô không dám mở mắt ra nhìn, trên gương mặt nước mắt ngắn dài, khẽ nhếch miệng, vô thức ho khan.

"Tiểu Uyển, mau mang người ra ngoài đi."

"Được." Nữ quỷ đối diện Cao Nhữ Tuyết gỡ tai nghe Bluetooth giấu trong mái tóc ra, ngồi xổm trước mặt cô: "Trò chơi đã kết thúc, đừng hét nữa, tôi mang cô ra ngoài."

Mười mấy giây sau, cửa lớn Minh Hôn lại mở ra, Trần Ca vội vàng chạy tới: "Tại sao chỉ có một người, còn người kia đâu?"

Hắn theo dõi trên camera đều không nhìn thấy bóng dáng của Hạc Sơn, sợ là có chuyện ngoài ý muốn, cho nên nhanh chân chạy vào.

"Cái tên nhát gan kia tự mình xông vào, sau đó đứng trước gương đồng bị dọa sợ đến ngất xỉu, em sợ hắn ảnh hưởng đến du khách khác nên kéo hắn tới phía sau giường..."

"Dọa ngất?" Trần Ca thật sự không biết nên nói thế nào: "Sự an toàn của du khách là điều quan trọng nhất. Lần sau gặp trường hợp này phải báo ngay cho anh biết!"

"Dạ dạ." Từ Uyển đỡ lấy Cao Nhữ Tuyết, Trần Ca lôi Hạc Sơn nằm phía sau giường ra. Cái tên này té xỉu trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra.

"Đi, đi ra ngoài tìm chỗ nào thoáng gió một chút." Hắn cõng Hạc Sơn chạy ra ngoài nhà ma, sau đó xuống lầu một, kéo rèm cửa, một cước đó văng hàng rào bảo vệ: "Đặt xuống đây!"

Trần Ca đặt Hạc Sơn ở một chỗ thoáng gió trong nhà ma, sau đó ấn huyệt nhân trung - ở giữa mũi và miệng, rồi vỗ vỗ nhẹ. Cảnh tượng này làm du khách xung quanh choáng váng.

"Chuyện gì vậy? Mau đi vào xem."

"Tham quan nhà ma này mà cũng bị dọa đến ngất xỉu sao, lần đầu tiên nghe thấy đó."

"Đây là bị dọa ngất sao? Không phải hai người đó nói là không sợ sao?"

"Ai da, tôi cũng bắt đầu thấy sợ rồi.”

Không lâu sau đó, Từ Uyển cũng đỡ Cao Nhữ Tuyết đi ra, lúc này bộ dạng của Cao Nhữ Tuyết so với lúc vào hoàn toàn khác biệt, tóc tai rối bời, sắc mặt trắng bệch, bước đi không nổi, khóe mắt còn lưu lại nước mắt.

"Cái con mẹ nó, hoàn toàn biến thành người khác!"

"Rốt cuộc bên trong cô ấy đã trải qua chuyện gì?"

"Không phải đã nói ngay cả thi thể cũng đã gặp rồi sao, có gì phải sợ đâu?"

Từ Uyển đỡ Cao Nhữ Tuyết ngồi ở bậc thang, đưa cô một chai nước. Cô ấy từ từ mới bình tĩnh lại, đưa tay cầm lấy chai nước, nhưng tay vẫn run nhè nhẹ.

"Đừng chắn gió, tránh ra đi." Trần Ca có chút đau đầu, Cao Nhữ Tuyết bị dọa khóc thì cũng coi là bình thường, nhưng cái tên này thì bị dọa ngất? Nhát gan thì thừa nhận đi. Còn đâm đầu bước vào nhà ma.

Chuyện tốt thì không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì bay xa ngàn dặm. Càng lúc càng có nhiều du khách đến tham quan nhà ma, ngay cả nhân viên quản lý khu vui chơi - Từ thúc cũng bị kinh động, chạy xe điện tới.

"Tiểu Trần! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có du khách té xỉu sao?" Chú Từ điều khiển đạp xe đạp điện chạy ngang qua đám người hỏi.

"Cháu cũng không biết, có thể bị trúng gió rồi!..." Trần Ca cũng biết lý do này còn không thuyết phục được mình.

"Thời tiết này mà còn trúng gió." Chú Từ bước tới, sau đó cõng Hạc Son lên xe đạp điện, chạy đi: "Phụ một tay, trước tiên đưa đến phòng cứu thương đi."

Còn chưa đi xa thì không biết có phải do nãy ấn vào huyệt nhân trung có hiệu quả hay sao, hay là vẫn còn nguyên nhân khác. Hạc Sơn tỉnh, ánh mắt nhìn quanh, rồi đột nhiên từ trên xe đạp điện ngồi bật dậy, hai mắt đỏ bừng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm lấy cái gương, lấy cái gương.

"Này, tỉnh táo lại!"

"Tên này bị trúng tà sao?"

Ánh mắt mặt trời chiếu qua mặt, vài giây sau Hạc Sơn mới bình tĩnh trở lại. Tay hắn sờ sờ sau ót, phát hiện mình đang bị mọi người vây xung quanh, nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Khá hơn chút nào chưa? Sao lại bị ngất xỉu trong nhà ma." Chú Từ mặc đồng phục làm việc ở khu vui chơi, vô cùng tận tâm, đưa cho Hạc Sơn một chai nước.

"Tôi cũng không biết thế nào nữa, lúc đó tôi sợ hãi quá, chạy vào một căn phòng, phát hiện trên vách tường có một cái gường đồng. Trong gương có người gọi tôi, tôi lui về sau, sau đó thì không biết gì nữa.

Hạc Sơn vẻ mặt như mới tỉnh mộng: "Khả năng là một hạng mục trong nhà ma."

"Nhà ma còn có mấy trò liên quan đến gương sao?" Chú Từ nhìn về phía Trần Ca, lúc này sắc mặt Trần Ca không được tốt cho lắm.