Người đến là một người đàn ông trung niên, cao hơn Luisen một cái đầu.
Ông là chỉ huy hiệp sĩ của công quốc. Nhưng giờ ông ấy trông khác hẳn mọi khi. Bình thường ông rất hài lòng với bộ râu bạc của mình nên thường xuyên cắt tỉa chúng gọn gàng, nhưng có vẻ như bây giờ nó đã bị bỏ mặc. Luisen cảm thấy đau lòng.
“Chỉ huy hiệp sĩ? A, mời vào. ”
‘Có thể có chuyện gì được nhỉ?’ Luisen thắc mắc, nhưng vẫn mời ông ấy vào. Đã muộn nên Ruger cũng không ở đây. Luisen đã ở một mình trong phòng của mình. Hai người ngồi đối diện.
Khi ánh nến chiếu vào mặt người đàn ông, các nếp nhăn của ông ấy dường như hằn sâu hơn vào da. Khuôn mặt ông trông già nua và mệt mỏi; Luisen nhìn ông với tâm trạng mơ hồ. Đây là một người đã chết cách đây rất lâu, giờ lại được nhìn thấy ngay trước mắt như là một trải nghiệm mới.
Chỉ huy hiệp sĩ ngập ngừng trước khi nói, “Ngài gần đây trông đẹp hơn rất nhiều."
"…Phải không?" Luisen lúng túng sờ lên mặt - thật xấu hổ khi nhận được lời khen như vậy. "Nhưng mà có việc gì xảy ra vậy?"
"Thần nghe nói rằng ngài sẽ hành quân vào chiến trường vào ngày mai."
"Đúng vậy. Ông đã nghe được tin đó rồi à. "
“ Chúng thần nên theo ngài cùng đến chiến trường. Thần xin lỗi." Chỉ huy hiệp sĩ cúi đầu thật sâu.
“Đừng nói vậy. Carlton sẽ không cho mọi người đi cùng. "
“….”
Trên thực tế, nếu Luisen đòi mang theo binh lính của mình, hoặc nếu bọn họ nhất quyết đi cùng với lãnh chúa , Carlton sẽ không từ chối.
Nhưng Luisen đã giấu kín sự thật này. Có lẽ chỉ huy hiệp sĩ cũng nhận ra sự thật này; ông ấy trông có vẻ không thoải mái và xấu hổ.
Sau một khoảng lặng khó xử, người chỉ huy hiệp sĩ lấy ra một chiếc túi nhỏ mà ông ấy đang giữ trước ngực. Bên trong là một chiếc vòng tay bóng bẩy làm bằng bạch kim.
“Có ma thuật mạnh mẽ trong cái này. Nếu ngài vung cánh tay khi đeo chiếc vòng này, nó sẽ bảo vệ cho ngài khỏi bị tổn thương. ”
Trong ký ức của mình, Luisen nhớ lại chỉ huy hiệp sĩ đã rất nâng niu chiếc vòng tay này. Ông đã được tổ tiên công tước tặng cho chiếc vòng ma thuật này khi đạt thành tích tuyệt vời ấy.
Người chỉ huy hiệp sĩ đánh bóng và làm sáng chiếc vòng mỗi ngày; nó đã trở thành vật kỷ niệm trân quý nhất của ông ấy và là biểu tượng cho niềm kiêu hãnh của ông ấy.
"Có ổn không khi giao cái này cho ta?"
“Thần thực sự hy vọng ngài sẽ không cần sử dụng đến nó, nhưng chỉ trong trường hợp đó. Thần rất tiếc vì không còn gì khác để tặng khi lãnh chúa sắp ra trận. "
“Không sao đâu…”
“Dù sao nó cũng không được sử dụng ở đây,” chỉ huy hiệp sĩ nói một cách chán nản.
Ngọn nến mong manh bập bùng do sức mạnh của ai đó – Luisen không biết là của ai – thở dài. Luisen mấp máy đôi môi khô của mình, nhìn bóng đen che lấp nửa khuôn mặt mệt mỏi của ông ấy. Với tất cả nỗ lực, anh ta đã mở ra trái tim của mình và nói những lời anh ta muốn nói với chỉ huy hiệp sĩ từ lâu.
"Ta rất xin lỗi."
Các hiệp sĩ đã được huấn luyện cẩn thận được cử đến để hỗ trợ nhị hoàng tử; số phận của họ - liệu họ có còn sống hay không - vẫn không chắc chắn. Nhưng, ông đã đứng ra bảo vệ công tước và lãnh thổ của mình mà không hề phàn nàn trong trận chiến chống lại Carlton và người của cậu. Tất nhiên, Luisen đã biến sự hy sinh đó trở nên vô nghĩa với sự đầu hàng của mình. Với tất cả hiểu biết từ kiếp trước Luisen biết đầu hàng là cách tốt nhất, nhưng chỉ huy hiệp sĩ không biết tương lai.
Chỉ huy hiệp sĩ im lặng trong giây lát rồi nói với một giọng nặng nề, “Chúng tôi là những người làm việc cho lãnh chúa. Tôi không dám phàn nàn về cách ngài quyết định sử dụng chúng tôi. "
“…..”
“Nhưng thành thật mà nói… không phải lúc nào thần cũng có thể duy trì sự đĩnh đạc đó. Là một hiệp sĩ của Công quốc Anies, chúng thần tự hào trong việc bảo vệ lãnh thổ. Ngài đã vô tâm khi không thừa nhận điều đó. "
Người chỉ huy thậm chí không có cơ hội đối đầu với Carlton. Trận chiến mà ông đã chiến đấu trở nên vô nghĩa - những cái chết của dân quân đều là vô ích khi đầu hàng. Và, Luisen đã tự mình hành động mà không có sự ủng hộ của các cố vấn.
Tất cả những điều đó đã làm cho chỉ huy hiệp sĩ nghĩ Luisen không tin tưởng các cố vấn của mình, do đó, ông bị tổn thương về cảm xúc và cả lòng kiêu hãnh của bản thân.
“Thần biết ngài không thích nơi này, và ngài cũng không thoải mái với tùy tùng của mình. Nhưng … ngài không thể tin tưởng chúng thần thêm một chút nữa sao? Tin tưởng chúng thần với tất cả mong muốn của ngài? ”
“… .. Ta thực sự xin lỗi.” Luisen không còn lựa chọn nào khác trong tình huống đó. Cơ hội rất mỏng, và đó là quyết định tốt nhất có thể vào thời điểm đó. Tuy nhiên, những người không biết trước tương lai lại không biết được quyết định đầu hàng của anh ta tốt đến mức nào.
Sự im lặng khó xử đè nặng lên vai họ.
Những lời hoa mỹ có thể đã làm hài lòng người chỉ huy, nhưng Luisen không muốn tỏ ra thiếu chân thành. Do đó, lời xin lỗi của Luisen có trọng lượng hơn. Chỉ huy hiệp sĩ đột ngột đứng lên; cuộc trò chuyện kết thúc một cách rõ ràng, như thể ông ấy chỉ đến để giao chiếc vòng.
“Có lẽ thần đã đề cập đến cái gì đó thật vô dụng. Thần nên đi đây. " Chỉ huy hiệp sĩ nhanh chóng rời khỏi phòng. Luisen vẫn duy trì phong thái lịch sự của mình cho đến khi cánh cửa đóng lại, lúc đó cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Người chỉ huy vẫn còn oán giận Luisen. Tuy nhiên, ông ấy không thể để Luisen đi đến một nơi nguy hiểm như vậy mà không có sự bảo vệ, vì vậy ông ấy đã tặng đồ quý giá nhất của mình.
"Thật là một quý tộc trung thực đến đau đớn."
******
Một người đàn ông với tính cách như vậy chắc hẳn sẽ bị ảnh hưởng nhiều hơn bởi sự việc này. Luisen cũng khó thấy người hầu lâu năm của mình phải trải qua những ảnh hưởng tinh thần lớn như vậy.
Giá như anh ta biết trân trọng sự chăm chỉ của những người tốt xung quanh mình. Giá như anh ta phù hợp với danh hiệu công tước hơn.
Thật là vô nghĩa nếu cứ nghĩ đến “ giá như " và các tình huống thay thế, nhưng Luisen không thể vứt bỏ cái cảm giác này.
Đêm yên tĩnh không ngủ chậm rãi trôi qua.
*****
Không có gì xảy ra, thời gian trôi qua và buổi sáng đã đến. Ruger thức dậy sớm để chuẩn bị cho Luisen lên đường.
Luisen mang một chiếc túi đeo chéo bên ngoài chiếc áo sơ mi thông thường của anh ta và một chiếc áo khoác da không thấm nước bên ngoài. Anh ta cũng không quên đeo chiếc vòng tay do chỉ huy hiệp sĩ tặng trên cổ tay phải của mình. Mặc dù chưa dùng và hơi thô, nhưng tất cả được làm riêng cho Luisen cho nên rất hợp.
Luisen trông không giống một người có thể thể đánh trận, vẻ ngoài thanh tú và bóng bẩy khiến anh ta trông giống như một hoàng tử. Luisen bước ra bãi đất trống nơi Carlton và người của cậu đã tập trung.
Tất cả đều phá lên cười, cứ như thấy gì hài hước lắm. Bầu không khí nhẹ nhàng, như thể họ chỉ đang đi săn bắn dạo chứ không phải đánh trận..
"Có phải là do ngài không mặc áo giáp nên không tốt lắm không?" Ruger thì thầm.
Luisen gật đầu. Lúc đầu, cậu cũng cố thử mang giáp và cầm thương. Trang bị đầy đủ trước khi chiến đấu liệu có thể an toàn hơn không?
Tuy nhiên, khi xem xét kỹ hơn, Luisen không được đào tạo bài bản và anh ta thậm chí gặp khó khăn trong việc đi lại khi phải mặc chúng. Nếu mặc bộ giáp đó thì cưỡi ngựa sẽ rất khó khăn nên Luisen với đôi mắt ngấn lệ đã phải từ bỏ chúng.
Những người lính của Carlton, mặc dù là kỵ binh, nhưng trông không giống những gì cậu nghĩ. Một số ít mặc áo giáp sắt, một số khắc thì mặc áp giáp nối từ các vòng kim loại.(Trans: cái này là chain-mail , mọi người xem ảnh này nhé)
Hầu hết bọn họ đều mặc giáp để che chắn và bảo vệ các bộ phận quan trọng của cơ thể.
Tấm áo giáp cực kỳ đắt và tốn rất nhiều tiền để bảo trì. Nó rất phức tạp- một người có lẽ không làm được. Xem xét những chi tiết này, có lẽ rõ ràng là lính đánh thuê, gần gũi với người dân hơn là binh lính quý tộc, sẽ không được trang bị đầy đủ.
“Lúc này trông ngài có vẻ quá chau chuốt so với những người lính khác, nhưng nếu mang áo giáp ngài sẽ thành trò cười.” Ruger gật đầu.
Tại sao đám người của Carlton không có cảm giác khủng hoảng ngay cả khi họ sắp ra trận nhỉ?
"Họ có vẻ như chỉ đang tham gia một chuyến tập huấn."
Tâm trí Luisen bắt đầu gợi lên những nghi ngờ kỳ lạ. ‘Có thể anh ta đang tấn công lãnh thổ Vinard như một bài tập huấn luyện, để kỹ năng và binh lính của anh ta khỏi bị gỉ sét vì lâu không sử dụng.’
Thái độ vui vẻ của Carlton chỉ càng làm anh ta thêm nghi ngờ. Có thấy lạ không khi bỏ lại bộ binh và chỉ mang theo một nhóm nhỏ kỵ binh nhr?
Carlton lại gần Luisen ngay khi ánh mắt họ chạm nhau. "Công tước, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ."
"Tôi chỉ hy vọng mình sẽ không cản trở mọi người."
"Ngài chỉ cần đi theo sau chúng tôi."
“….”
Sau đó Carlton đã lên ngựa một cách khéo léo. Cậu rất tự nhiên, kéo dây cương và lái theo hướng của con ngựa. Như kiểu cậu ấy và con ngựa chung một cơ thể. Cậu ấy là hiện thân của việc kỹ năng không đến từ chăm chỉ luyện tập - và chắc chắn Luisen, người mới học cưỡi ngựa chưa đầy một thập kỷ, không thể so sánh được với cậu ấy. Cưỡi trên lưng ngựa, Carlton như kiểu tỏa ra hào quang blink blink (có lẽ là hào quang của nhân vật chính) .
‘Ta cũng đã cố gắng học cưỡi ngựa từ bé, vậy tại sao ... Đây có phải là do anh ta có tài sẵn không nhỉ?’ Luisen chán nản.
“Công tước, lên ngựa thôi,” Ruger nói.
“À, Uh… .Hãy giữ chặt nó.”
"Tất nhiên."
Với sự giúp đỡ của Ruger, Luisen cố gắng trèo lên con ngựa. Lên cao đột ngột khiến anh ta choáng váng và hoa mắt. Anh ta nắm chặt dây cương của con ngựa như thể chúng là một chiếc phao cứu sinh. Luisen hy vọng một cách tuyệt vọng rằng con ngựa không nhận thấy sự lo lắng của anh ta.
‘Ừm… .Hừ….’ Luisen rêи ɾỉ.
“Hãy đi nhanh hết sức của mình! Không ai ở đây quên cách cưỡi ngựa đúng không nhỉ?” Carlton hét lên.
‘Ở đây. Tôi.’ Luisen muốn giơ tay, nhưng cũng không muốn bị những ánh mắt khinh thường nhìn vào.
. . .