Chương 10: Bắt đầu hành trình mới

Tiner cảm thấy kỳ lạ sau khi tuyên bố chiến thắng của Zich, và những người xung quanh ông cũng cảm thấy như vậy.

Không một khán giả nào cổ vũ cho người chiến thắng hay thông cảm cho kẻ thua cuộc. Một số im lặng hoặc nói chuyện với những người ngồi bên cạnh trong khi những người khác đang chìm đắm trong suy nghĩ. Trước chiến thắng thứ hai khó tin và nực cười của Zich, mọi người trở nên hoang mang.

Chụp!

Có ai đó nắm lấy cánh tay của Zich.

“Bây giờ tôi có thể chữa trị cho ngài rồi phải không? Tôi sẽ làm điều đó ngay cả khi ngài từ chối!”

Đó là vị tư tế đã lao ra sân đấu tay đôi ngay khi trận chiến kết thúc. Với khuôn mặt đỏ bừng, có vẻ như vị tư tế sẽ không chấp nhận lời từ chối.

“Hãy làm những gì ông muốn. Dù sao thì ta cũng mệt rồi.”

Zich ném thanh kiếm của mình đi và ngồi xuống. Thành thật mà nói, anh ấy chỉ di chuyển cơ thể bằng sức mạnh ý chí tuyệt đối. Anh ấy sẽ bất tỉnh nếu lời tuyên bố thất bại của Greig muộn một chút.

May mắn thay, anh ấy đã chiến thắng.

Zich nhìn chằm chằm vào Greig. Một tư tế cũng đang điều trị cho hắn. Vùng dưới mắt của hắn bị trũng xuống, khuôn mặt của hắn mất hết màu sắc và mất rất nhiều máu.

‘Hắn xong đời rồi.’

Zich cảm thấy hài lòng.

‘Greig đã thua người anh trai mà mình luôn coi thường. Với tốc độ này, hắn có thể không bao giờ hồi phục được.’

Nhưng điều đó có quan trọng không?

‘Mình có nên kết thúc nó ở đây không?’

Điều này đủ để khiến anh ấy bối rối và Zich mất hết hứng thú với Greig.

‘Được rồi, hãy để mình bắt đầu phần cuối cùng ngay bây giờ.’

Zich vẫn còn người để xử lý: tên đầy tớ, Hans, và -

‘Toàn bộ Steelwall!’

Tất cả họ đều khinh thường và coi thường anh; Zich không có ý định bỏ qua cho bất kỳ ai trong số họ.

“Xong rồi à?”

“Vâng, nó đã kết thúc rồi. Nhưng vì mất nhiều máu nên ngài cần nghỉ ngơi một chút đi!”

Zich phớt lờ lời nói của tư tế và đứng dậy lần nữa.

“T-Thiếu gia! ngài không thể đột ngột đứng dậy như thế được…!”

“À, không sao đâu. Ta hiểu rõ cơ thể mình hơn bất kỳ ai khác.”

Zich lờ đi những lời cằn nhằn phát ra từ phía sau và bước về phía trước.

Tạm dừng lại!

Zich dừng bước và cong cổ lên để nhìn Bá tước ở ghế trên.

“Con đã thắng, thưa Cha.”

“…Ừ, ta thấy rồi.”

Đúng như dự đoán, câu trả lời của Bá tước rất cộc lốc trong khi ánh mắt của Nữ Bá tước thì sắc bén. Tuy nhiên, Zich vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Cha không hứa sao? Cha đã nói rằng cha sẽ để người chiến thắng trong cuộc đấu tay đôi này kế vị gia tộc.”

Mọi người bắt đầu xì xào. Họ không nghĩ rằng Zich lại thẳng thắn nói ra điều đó trước tiên. Mặc dù tin đồn về điều kiện của trận đấu đã lan rộng nhưng tất cả những điều đó đều không chính thức.

Một đường gân nổi lên trên trán Bá tước.

“Đừng nói những điều vô nghĩa nữa! Làm sao một trận đấu tay đôi như thế này có thể quyết định được điều gì?!”

Tất nhiên, bằng cách lợi dụng việc ông chưa công khai các điều kiện, Bá tước đang có ý định làm ra vẻ như lời hứa chưa bao giờ được thực hiện.

‘Chà, nó không thành vấn đề.’

Trước tiếng la hét của Bá tước, Zich vẫn mỉm cười.

‘Ngài ấy đang nghĩ cái quái gì vậy?’

Trell nhíu mày.

‘Tại sao ngài ấy lại đề cập đến điều đó ở đây? Nó sẽ chẳng mang lại điều gì có lợi cho ngài ấy cả.’

Mặc dù Zich đã cho mọi người thấy một khía cạnh mới của anh nhưng họ vẫn không có thiện cảm tốt với Zich. Nói điều gì đó như thế này sẽ chỉ tạo thêm sự thù địch. Ví dụ, Chris Nunn, người vừa mới có đôi mắt lấp lánh, giờ đang cau có.

‘Có phải ngài ấy đã trở nên thiển cận trong sự phấn khích của mình không?’

Nếu đúng như vậy, Trell sẽ phải điều chỉnh lại đánh giá của mình về Zich và trừ một số điểm. Tuy nhiên, lý do cho lời nói của Zich là điều mà không ai, kể cả Trell, có thể nghĩ tới.

“Ta biết điều này sẽ xảy ra.”

Zich lấy một chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay của mình. Sau đó, anh ấy ném nó lên không trung.

Cạch ! Cạch !

Chiếc nhẫn rơi ngay xuống ghế danh dự, lăn trước mặt Bá tước rồi đổ sụp xuống. Mọi người ngồi ở ghế trên cứng đờ tại chỗ sau khi kiểm tra xem chiếc nhẫn là gì.

“Ngươi… ý nghĩa của việc này là gì?”

“Ý Cha là sao, thưa Cha? Con còn có ý gì khác khi ném chiếc nhẫn Steelwall đi?”

Zich hít một hơi thật sâu và hét lớn.

“Ta, Zich Steelwall, từ nay sẽ từ bỏ quyền kế vị của Steelwall!”

Một cú sốc dữ dội như bị một cây chùy đập vào sau đầu lan truyền khắp đấu trường. Bá tước và Nữ Bá tước, các hiệp sĩ, quan chức và nhiều thuộc hạ khác, cũng như Greig và các tư tế, há hốc miệng nhìn Zich.

Tuy nhiên, Zich lại khịt mũi một cách sảng khoái.

“Chỉ vì ta đã chịu đựng điều đó – các ngươi có coi ta như thứ đất dính dưới chân một con Orc không? Ta đang nói về tất cả các người ! Làm sao các người có thể đoàn kết để bắt nạt một người một cách nhỏ nhen - các người nghĩ rằng ta sẽ tiếp tục chịu đựng việc đó như một kẻ ngốc sao?!”(1)

Những lời lẽ thô tục tràn khắp đấu trường nhưng mọi người không nói được gì nhiều mà chỉ lắp bắp.

Ta sẽ không chấp nhận một gia tộc chết tiệt như thế này!”

“Ngươi đang làm cái quái gì thế!”

“Tai của ông giờ đã điếc vì ông đang già đi phải không, Bá tước? Tôi đang nói rằng tôi sẽ từ bỏ cái tên Steelwall!”

Zich không còn gọi Bá tước là ‘cha’ nữa, khuôn mặt Bá tước run lên vì tức giận.

“Đây không phải là điều ông mong muốn sao? Một kẻ chướng mắt đang từ bỏ gia tộc bằng chính đôi chân của mình! Bây giờ, ông có thể giao lại gia tộc cho đứa con trai đáng yêu của mình.”

“Ngươi, ngươi…!”

“Ông chỉ cần nói thẳng với tôi rằng ông không có ý định giao Steelwall cho tôi. Ông có biết tôi đã ngạc nhiên thế nào khi thấy ông, pháo đài kim loại của Vương quốc, dùng đến những thủ đoạn rẻ tiền như vậy không?”

“….!”

Bá tước tức giận đến mức không nói được lời nào. Bộ râu như dây thép của ông giật giật.

“Đồ khốn kiếp!”

Bùm!

“Cái gì!”

“Ahhh!”

Một dòng hào quang mạnh mẽ bao quanh Bá tước. Nữ Bá tước, Trell và những người khác chưa được đào tạo đã gây náo động.

“Hãy kìm nén cơn giận của mình lại, Bá tước!”

Chris Nunn tóm lấy Bá tước, còn Tiner bước lên ghế danh dự để giúp kiềm chế Bá tước.

“Được rồi! Nếu đó là những gì ngươi nghĩ, hãy rời đi ngay lập tức! Nếu ngươi xuất hiện trước mặt ta lần nữa, ta sẽ xẻ ngươi thành hai phần!

“X-xin hãy bình tĩnh lại thưa ngài!”

“Đừng lo lắng! Tôi không có ý định quay lại đây nữa!”

“T-Thiếu gia! ngài cũng nên bình tĩnh…!”

Chris Nunn đã cố gắng hết sức để khắc phục tình hình bằng cách nào đó, nhưng cặp Cha con đã vượt qua giới hạn không thể quay lại.

Zich quay người lại. Anh đi về phía lối vào đấu trường, ánh mắt của mọi người tự nhiên dõi theo bóng lưng anh. Zich hoàn toàn khác với cậu bé mà họ đã bỏ qua bấy lâu nay. Đột nhiên, Zich quay đầu lại như thể vừa nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt anh dừng lại ở Hans.

“Này, Hans!”

Hans, người đang bị treo trên tường, kinh ngạc trả lời: “Vâng, vâng thưa ngài!”

“Theo ta.”

“Vâng! Xin lỗi?”

“Theo ta.”

“Đ-Đi đâu?”

“Ta nghĩ ta sẽ cần ít nhất một tên đầy tớ kể từ khi rời khỏi gia tộc. Vậy ta sẽ đưa ngươi đi cùng.”

Mặt Hans tái nhợt. Hắn biết điều khủng khϊếp gì sẽ xảy ra nếu hắn đi theo Zich lúc này.

“Đ-Điều đó…!”

Nhưng Zich quá đáng sợ nên hắn không thể từ chối thẳng thừng. Hắn không thể nói điều này hay điều kia và nghe thấy một giọng nói từ vị cứu tinh của mình.

“Tại sao ngươi lại chọn Hans? Hans là người hầu phục vụ Steelwall!”

Đó là nữ Bá tước. Bà ấy gầm gừ như thể đang nói chuyện với kẻ thù không đội trời chung đã sát hại Cha mẹ của bà. Có vẻ như sự mất mát và hủy hoại Greig đã tạo ra một lượng lớn sự oán giận trong bà ta.

Mặt Hans rạng rỡ hẳn lên.

“Ồ, tại sao mẹ lại phản đối việc con lấy Hans?”

“Ngươi có nghĩ rằng ta sẽ cho phép điều đó không?!”

“Vậy thì không còn cách nào khác.”

Bởi vì Zich lùi lại dễ dàng hơn nhiều so với những gì bà mong đợi nên Nữ Bá tước đã bị sốc. Nhưng cú sốc đó nhanh chóng chuyển thành nỗi kinh hoàng. Zich rút kiếm ra và đi về phía Hans.

“Ngươi đang làm gì thế!”

“Thật sự không có gì đâu. Nữ Bá tước, ta sẽ hoàn thành nó nhanh chóng, nên bà không cần phải bận tâm đâu.”

Zich đã thay đổi cách gọi Nữ Bá tước từ ‘mẹ’ thành ‘Nữ Bá tước’ một lần nữa. Thành thật mà nói, bà ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn nghe thấy cái giọng điệu ‘mẹ’ đáng sợ đó từ anh nữa, nhưng điều đó cũng không khiến hành vi của Zich khá hơn chút nào.

“Ý ngươi là không có gì cả! Trông ngươi như sắp chặt cổ Hans vậy!”

“Đúng rồi.”

“Cái gì?”

Nữ Bá tước không nói nên lời. Khuôn mặt nhợt nhạt của Hans càng tái nhợt hơn, nhưng Zich vẫn bình tĩnh nói ra đòn chí mạng của mình.

“Đúng vậy, đúng là ta sắp chặt cổ tên hầu đó.”

“C-cuối cùng ngươi đã mất trí rồi à?!”

“Ý bà là ta bị mất trí à? Ta hoàn toàn bình thường. Nữ Bá tước, bà đã quên tại sao ta lại bắt đầu cuộc đấu tay đôi ngay từ đầu rồi à?”

Byner và Hans khẳng định họ không xúc phạm Zich trong khi Zich thề rằng họ đã làm như vậy. Vì Zich đã thắng trong cuộc đấu tay đôi nên lời tuyên bố của Zich sẽ được chấp nhận là sự thật.

“Vì Byner là một hiệp sĩ, ta chắc chắn rằng Steelwall sẽ đưa ra hình phạt thích đáng cho hắn, nhưng đó sẽ là một câu chuyện khác đối với Hans. Ngay cả khi ta từ bỏ danh hiệu, tên đó vẫn xúc phạm ta khi ta còn là người kế vị hợp pháp của Steelwall. Với chiến thắng của ta, mọi người đã thừa nhận rằng hắn đã xúc phạm ta và giờ ta có quyền quyết định sự sống chết của hắn.”

Nữ Bá tước cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình và rơi vào tình trạng sốc nặng.

“B-Bá tước!”

Bá tước là người duy nhất còn lại để dựa vào.

Nữ Bá tước nhanh chóng bấu víu Bá tước. Sau khi Zich từ bỏ quyền kế vị, khoảng cách giữa hai cha con ngày càng sâu sắc đến mức không thể hàn gắn được nên bà nghĩ Bá tước sẽ làm gì đó để khắc phục tình hình.

“…”

Tuy nhiên, Bá tước không nói gì cả. Vẻ mặt ông như muốn mắng người lôi mình ra đối phó với Zich, nhưng đáng tiếc thay, Zich đã đúng. Nếu có ít ánh mắt dõi theo họ hơn, mọi chuyện có thể đã khác, nhưng Bá tước không thể phá vỡ quy tắc trước nhiều nhân vật quan trọng như vậy.

Việc tăng quy mô của cuộc đấu tay đôi này đã phản tác dụng với ông ấy.

Thịch!

“A, đừng!”

Hans hét lên khi thanh kiếm đen tiến gần đến gáy hắn. Thật là một trải nghiệm khủng khϊếp khi bị một thanh kiếm phủ đầy máu đỏ đen đâm thẳng vào cổ.

“Này, Hans. Hãy lắng nghe ta cẩn thận. Cho dù ngươi dám coi thường ta, không tôn trọng ta, ta cũng sẽ cho ngươi lựa chọn.”

Zich giơ ngón cái và ngón giữa ra cho Hans xem.

“Ngươi có hai lựa chọn: một là chết ở đây ngay bây giờ với cái đầu quay cuồng. Hai là đi theo ta với tư cách là tên đầy tớ của ta. Nó thế nào? Ngươi sẽ chọn cái nào?”

Giọng điệu của Zich nghe có vẻ nhân từ, nhưng lại là một chiều gây áp lực cho Hans. Hans đưa mắt nhìn chằm chằm vào nữ Bá tước. Hắn nhìn thấy Nữ Bá tước túm lấy vạt áo của Bá tước và cầu xin, nhưng Bá tước vẫn im lặng.

Vào lúc đó, Hans nhận ra rằng Nữ Bá tước, chỗ dựa vững chắc của mình, không có đủ sức mạnh để đưa hắn thoát khỏi tình huống này.

“Cho…”

“Cái gì?”

“Tôi sẽ theo ngài. Tôi sẽ đi theo ngài, thiếu gia.”

Những giọt nước mắt nhỏ giọt rơi xuống từ mắt mình, và Hans thút thít. Hắn ấy trông giống như một con bò bị kéo đến lò mổ. Đó là một cảnh đầy nước mắt nhưng lại khiến Zich nhếch mép cười.

“Đó là một quyết định thông minh.”

Zich rút lại thanh kiếm ra khỏi cổ Hans, nhưng vẻ mặt của Hans không hề sáng sủa hơn. Hắn không thể hiểu được cuộc sống của mình trong tương lai sẽ đen tối và khủng khϊếp đến mức nào.

“Thức dậy. Chúng ta phải đi.”

“C-cái gì? Ngay lập tức?”

“Có cần phải do dự không? Đây là bước đầu tiên của ta từ bỏ gia tộc để bước vào thế giới. Ngươi phải làm những việc như thế này ngay khi ngươi đưa ra quyết định!

“C-cái đó…!”

Zich túm lấy cổ áo Hans và kéo hắn tới lối vào đấu trường. Sau đó, anh nửa kéo hắn ra khỏi lối vào.

Thậm chí không cần nhìn xung quanh, Zich có thể cảm thấy những ánh mắt dõi theo sau lưng mình. Bá tước vẫn đang giận dữ, Nữ Bá tước đang nắm lấy vạt áo của ông ấy trong khi quan sát Hans. Tiner và Chris Nunn đang khẩn trương chạy theo Zich, và cuối cùng, Greig, người có vết thương đều đã lành, ngồi trên mặt đất và ngơ ngác nhìn Zich biến mất.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

(1) Orc: cũng gần giống như Orge nhưng kích thước nhỏ hơn, thường có da màu xanh, sống có tổ chức gần như loài người và rất hiếu chiến.