Chương 46: Tình địch (1)

Cuối năm nay, ba Tạ kết thúc công việc sớm rồi tự mình đến đón Nhã Kỳ về nhà. Ba Tạ ở nhà rảnh rỗi nên quyết định đưa cả nhà đi Hong Kong chơi mấy ngày. Mấy ngày ở đó, trái tim của Nhã Kỳ luôn vấn vướng người nào đó nên cô mua một đống quà.

Sau khi về nhà, Nhã Kỳ ở trong phòng sắp xếp lại đống quà. Mẹ cô thần bí đẩy cửa phòng đi vào: “Nhã Kỳ, con quàng cái khăn này không hợp lắm.”

“Vâng, cái khăn này con mua cho Nhã Tĩnh.”

“Nhã Tĩnh không thích màu sắc này.” Mẹ Tạ giữ vẻ mặt bình tĩnh cầm chiếc khăn quàng cổ kia quấn nó lên cổ con búp bê: “Hợp với nó đấy chứ?”

Nhã Kỳ lại không nói được lời nào vào lúc này, mấp máy môi nhìn mẹ. Mẹ cô cẩn thận ôm đầu của con búp bê: “Mẹ thấy mặt con búp bê này khá giống mặt tiểu Thích đấy.”

“Vậy ạ?” Nhã Kỳ chột dạ lên tiếng. “Sao con không thấy giống nhỉ?”

“Con đang yêu phải không?”

“Không phải…” Rốt cuộc Nhã Kỳ cũng không giấu được tâm tư của mình, hai gò má bỗng chốc liền đỏ lên.

Mẹ Tạ nhìn dáng vẻ này của cô, vui vẻ nói: “Nhìn chiếc khăn này sao mẹ lại không hiểu được trong lòng con đang nghĩ gì chứ.”

“Mẹ.” Nhã Kỳ buồn bực gọi mẹ Tạ. “Mẹ suy nghĩ nhiều rồi.”

“Mẹ là người từng trải, mẹ biết.”

Nhã Kỳ cúi đầu không nói lời nào.

Mẹ cô lại nói thêm một câu: “Ngay từ lần trước, mẹ đã nhìn ra.”

Lần này, Nhã Kỳ trực tiếp lấy tay che mặt mình, vừa có chút làm nũng vừa có chút buồn bực oán trách nói: “Mẹ.”

Nhã Tĩnh vừa tắm xong đi ra, thấy cửa phòng Nhã Kỳ nửa đóng nửa mở liền đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong nên đằng hắng một tiếng nói: “Ôi, mẹ và Nhã Kỳ đang nói gì vậy?”

“Lúc nãy Nhã Kỳ nói mua chiếc khăn này để tặng con, mẹ thấy chiếc khăn này không hợp với con.”

Mẹ Tạ bình tĩnh chuyển sang nhìn Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh cười một tiếng rồi đi tới cầm khăn quàng lên trên cổ mình: “Mặc dù có một vài hoa văn, nhưng con thấy chiếc khăn này cũng rất đẹp.”

“Hai đứa quỷ nhỏ này, định lừa gạt mẹ sao, sợ mẹ chia rẽ uyên ương sao?” Mẹ Tạ thấy Nhã Kỳ vẫn còn lo lắng cúi đầu thì nói tiếp: “Chúng ta là bậc cha mẹ, mặc dù sẽ rất lo lắng khi các con yêu đương, nhưng các con yêu thương nhau không phải là chuyện xấu, lúc nào đưa nó đến nhà chúng ta ăn cơm.”

“Mẹ, mẹ thật tiến bộ đó.” Nhã Tĩnh tháo khăn quàng xuống ném lên mặt con búp bê rồi dùng chân đá Nhã Kỳ: “Ở trước mặt mẹ còn tỏ ra lo sợ thẹn thùng, nhìn đi, mẹ rất ủng hộ chị đấy.”

Nhã Kỳ cười ngượng ngùng: “Bây giờ anh ấy vẫn chưa về nhà, đợi anh ấy trở về, con sẽ đưa anh ấy đến nhà mình ăn cơm.”

“Đúng đúng đúng, nên đưa về nhà để mẹ kiểm định. Dù sao cũng đã quen biết rồi, không sợ sẽ lúng túng.”

Nhã Tĩnh cầm một gói đậu nhỏ từ trong đống quà vặt của Nhã Kỳ vừa ăn đậu vừa trêu ghẹo Nhã Kỳ: “Thật là, rõ ràng yêu lâu như vậy rồi vẫn còn xấu hổ đến mức này. Mẹ nhìn bộ dạng thất bại này của Nhã Kỳ đi, đều là do bố mẹ quá nuông chiều chị ấy.”

“Biến.”

Nhã Tĩnh sờ mũi nói: “Chị cũng chỉ dám hung dữ với em thôi.”

Khi Hà Thích từ trường học trở lại cũng đã gần đến cuối năm. Khi về đến nhà đã là tối muộn nên Hà Thích gọi điện cho Nhã Kỳ xong cả hai đều đi ngủ. Sáng sớm ngày thứ hai, Nhã Kỳ thức dậy thay quần áo rồi sắp xếp lại quà và đồ ăn vặt mua từ Hong Kong về cho Hà Thích. Sau đó, cô mới gọi điện cho anh: “Hôm nay anh có rảnh không?”

“Thì cũng có chút việc, à, bây giờ e đang ở đâu? Anh đi đón em.”

“Hay là em đến chỗ anh nhé, thực ra em có ít đồ muốn đưa cho anh.”

Nhã Kỳ nghe thấy anh bảo là bận nên cũng không muốn đến quấy rầy anh. Có thể là do quá lâu không nhìn thấy anh nên cô cũng nhớ anh. Vì vậy cô muốn đến nhìn anh một cái rồi trở về, nhân tiện đem chút quà cô đã tỉ mỉ lựa chọn đưa cho anh. Nhã Kỳ hào hứng ôm đống quà đi ra cửa, xuống nhà gọi taxi đến nơi hai người đã hẹn, nơi hẹn là một quán cà phê nhỏ gần nhà Hà Thích, mặc dù mặt tiền không lớn nhưng bên trong được trang trí rất đẹp. Quán cà phê này nằm gần bờ hồ, dù nằm ở khu vực phố xá sầm uất nhưng lại rất yên tĩnh. Sau khi Nhã Kỳ bước vào quán cà phê, tâm trạng vui vẻ lúc đầu liền biến mất hầu như không còn.

Hà Thích đã đến nhưng Gia Bảo cũng ở đây. Hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ đưa lưng về phía cửa. Gia Bảo mặc một chiếc áo lông vũ màu đỏ sậm, chiếc áo dày bao bọc lấy thân hình mảnh mai của cô bé. Cô bé ngồi trong góc, tay trái cầm một ly trà sữa đang cúi đầu viết một cái gì đấy rất nhanh, một lát sau, cô bé nghiêng đầu đưa bài sang hỏi Hà Thích: “Như thế này có đúng không ạ?”

“Không đúng, em xem chỗ này…”

Nhã Kỳ lẳng lặng đứng ở phía sau nhìn anh vừa viết vừa giảng bài cho cô bé mà lúc này Gia Bảo đột nhiên ngẩn ngơ sững sờ nhìn ngắm sườn mặt của Hà Thích. Trời sinh trực giác của con gái rất nhạy cảm, cô nghĩ, thật sự con gái ai cũng khó có thể chống lại sự hấp dẫn của Hà Thích. Cô giả bộ là mình vừa tới đi thẳng tới ngồi đối diện Hà Thích, cười khẽ: “Ngồi học ở quán cà phê thật lãng mạn.”

“Nơi này yên tĩnh lại có trà ngon để uống, thật là tốt.” Hà Thích cười híp mắt nhìn Nhã Kỳ, đưa tay ra cầm lấy tay của cô, vuốt đôi găng tay bằng lông màu đỏ cô đeo trên tay.

“Đến rồi à? Em có muốn uống gì không? Anh gọi cho em ly nước ấm nhé?”

“Được ạ.” Nhã Kỳ cười để lộ hàm răng xinh xắn.

Gia Bảo ngẩng đầu lên tiếng chào hỏi Nhã Kỳ, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn cô với ánh mắt hờ hững bình thản. Nhã Kỳ đem một ít đồ ăn vặt cùng quà đưa cho Gia Bảo còn lại đưa cho Hà Thích: “Em mua cho anh đấy.”

Đôi mắt đẹp của Hà Thích bỗng chốc sáng rực, đôi môi chứa ý cười, anh rướn người đến trước mặt Nhã Kỳ rồi hôn lên môi cô, lấy hành động này để chứng minh sự vui sướиɠ của mình. Nhã Kỳ cười khẽ, ánh mắt không tự chủ liếc về phía Gia Bảo, cô bé cúi đầu làm bài giả bộ không thấy cảnh này nhưng có thể thấy khóe môi cô bé rũ xuống một chút, không còn vui vẻ.

Nhã Kỳ cởi găng tay ra cho tay vào túi áo, nhân viên phục vụ bưng đến cho cô một ly nước ấm. Nước tinh khiết được đựng trong một chiếc ly thủy tinh xinh xắn, ở dưới ánh đèn nhìn như những gợn sóng bảy màu rực rỡ. Hai tay cô bao quanh ly nước để sưởi ấm, thỉnh thoảng cô lại cầm ly lên nhấp một ngụm, rồi chăm chú nhìn anh. Trong lòng cô bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ mâu thuẫn nhau. Ban đầu, cô định gặp anh rồi đi về luôn nhưng lúc nãy nhìn thấy Gia Bảo nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngẫn, cô đã thay đổi ý định. Cô vốn là người có lòng dạ hẹp hòi, không muốn tạo cơ hội để cho Gia Bảo ở một mình với anh.

Đột nhiên, cô nhìn thấy chồng sách trước mặt Gia Bảo, cô thấy trong chồng sách có sách vật lí có cả sách hóa học số học. Cô vẫn cho rằng Gia Bảo định thi vào văn, cô tự nói một mình: “Hóa ra Gia Bảo thi khối tự nhiên.”

Gia Bảo cười ngọt ngào nói: “Vâng ạ, vốn là em muốn thi văn nhưng anh Hà Thích nói con gái học lớp tự nhiên thông minh.” Nhã Kỳ khẽ cau mày.

“Anh Hà Thích, còn bài tập này, em không biết giải.” Dường như Gia Bảo lại gặp phải vấn đề khó, dùng đầu bút bi gãi gãi đầu.

Hà Thích chỉ nhìn mấy lần: “Bài này hơi khó, nhưng cũng không quá khó, em cẩn thận suy nghĩ đi…”

Gia Bảo ngượng ngùng nói: “Em đã nghĩ một lúc rồi nhưng vẫn không nghĩ ra…”

“Bài này có chút phức tạp, nhưng mấu chốt là phải kẻ thêm đường thẳng, em xem chỗ này chỗ này cần kẻ thêm một đường, còn ở trong này nữa cũng kẻ thêm một đường, để thành hai tam giác bằng nhau, em hiểu chưa?”

“Vâng vâng, ở chỗ này nữa cùng cần kẻ thêm một đường, em hiểu rồi.” Gia Bảo vui vẻ rụt đầu về, tiếp tục làm các bước tiếp của bài.

Nhã Kỳ ngồi ở đối diện không có việc gì để làm. Gia Bảo dường như không biết mệt mỏi cầm rất nhiều đề bài khó liên tục hỏi Hà Thích. Ở quán cà phê, hầu như thời gian của Hà Thích là cùng thảo luận bài tập với Gia Bảo còn Nhã Kỳ lại bị lạnh nhạt. Cô thấy hai má đang nóng lên, dường như có một sự tức giận âm ỉ đang bắt đầu lan tràn trong cơ thể cô. Hai chân cô để dưới gầm bàn bắt đầu không kìm chế phát run, cô cảm thấy vẻ mặt mình ngày càng cứng nhắc, vẻ mặt lúc này của cô hẳn rất khó nhìn. Cô tự dặn lòng mình hết lần này đến lần khác là phải thả lỏng, không thể xem một đứa trẻ trở thành tình địch của mình càng không thể ở trước mặt cô bé này để lộ ra sự lo lắng buồn bực của mình.

Bởi vì một câu nói của Hà Thích, Gia Bảo chọn thi khối tự nhiên. Vì Hà Thích, Gia Bảo thi vào đại học Z. Nếu như thi đỗ thì tương lai trong hai năm tới cô bé sẽ thường xuyên gặp gỡ với Hà Thích. Chỉ cần nghĩ đến những điều này Nhã Kỳ lại bắt đầu khó chịu trong lòng. Bây giờ, Hà Thích không biết Gia Bảo thích anh, vậy sau này biết đâu anh biết được thì anh sẽ xử lí như thế nào? Hà Thích thích cô vì có một thời cơ, có thể một ngày nào đó có cơ hội thích hợp, Hà Thích sẽ thích Gia Bảo không?

Đột nhiên Nhã Kỳ cảm thấy trở nên rất áp lực, hai tay cô nắm chặt ly nước thủy tinh, dường như muốn bóp vỡ ly nước này. Hà Thích còn đang giảng bài, Nhã Kỳ nhoài người nằm ra bàn nghịch điện thoại di động, cô nhìn thời gian trên màn hình điện thoại đã gần đến giờ cơm trưa, có thể hôm nay cô và Hà Thích không nói được với nhau mấy câu.

“Ôi chao, đói quá, đã trễ như vậy rồi.” Hà Thích duỗi thẳng người, nhìn Nhã Kỳ với vẻ có lỗi: “Đi nào, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Vừa đi được mấy bước, Hà Thích cùng với Nhã Kỳ quay lại thấy Gia Bảo vẫn đang ngồi tại chỗ, anh đến bên cạnh nắm cổ tay cô bé kéo đi: “Đi, đi ăn cơm nào.” Gia Bảo cúi thấp đầu, khuôn mặt trắng trẻo hơi ửng đỏ: “Em chưa làm xong, đợi một lát nữa em sẽ về nhà ăn cơm.”

“Đi thôi đi thôi, ăn một bữa cơm thôi mà, hay là anh phải đích thân cầu xin em mới đi.” Hà Thích cười kéo Gia Bảo đi ra ngoài: “Ăn cơm no thì buổi chiều mới có sức lực để học tập.”

Lúc đầu, Nhã Kỳ còn xem nhẹ chuyện giữa bon họ nhưng khi nghe được hai từ buổi chiều thì cô lén thở dài một cái, đột nhiên cô cảm thấy rất tuyệt vọng. Cô biết mình không thể đi ghen với một đứa bé hoặc có thể chính là do cô sợ, sợ những gì mà Thi Mộng từng nói với cô trở thành sự thật: đồng tình cũng có thể chuyển thành tình yêu.

Hết chương 46