Chương 44: Tết Nguyên Đán (2)

“A lô? Nhã Kỳ, cậu đang ở đâu, tớ đi tìm cậu.” Dường như đây là lần đầu tiên Chu Thăng Thăng gọi điện cho cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe, không nhanh không chậm truyền tới, Nhã Kỳ có chút ngoài ý muốn, dừng một chút, miếng trứng chiên kẹp trên đũa rơi vào trong bát.

“Làm sao vậy?” Thi Mộng thấy bộ dạng kinh ngạc của Nhã Kỳ, cho là đã có chuyện gì xảy ra.

Nhã Kỳ lắc đầu một cái, cân nhắc một tiếng, “Cậu ở đâu, tớ đi tìm cậu.”

Nhã Kỳ cúp điện thoại, vội uống mấy hớp sữa đậu nành, cầm túi lên đi ra ngoài, Thi Mộng kéo tay cô hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Nhã Kỳ thở dài một cái, “Chính là ca sĩ chính của ban nhạc em trai tớ, cậu ấy tới đây.”

“Oa, thần tượng đó, tớ muốn gặp cậu ấy một lần, có được không?” Thi Mộng nói xong, thu lại vẻ mặt kích động, giả bộ dè dặt, cúi đầu xấu hổ nói, “Một cô gái không thể tùy tiện tiếp xúc với một người con trai xa lạ.”

“Cũng lộ ra bộ mặt thật rồi, còn giả bộ cái gì. Được rồi được rồi, nhanh lên một chút, ăn xong chúng ta cùng đi. Tớ còn đang suy nghĩ làm sao đối mặt với cậu ấy, có cậu, tớ cũng cảm thấy tự nhiên hơn.”

Thi Mộng cũng tùy ý uống mấy hớp sữa đậu nành, ngược lại bắt đầu tò mò, “Không dám đối mặt với người ta nha…”

Chu Thăng Thăng đứng ở trước cửa ký túc xá nữ, mặc một cái áo phao màu đen. Thi Mộng từ xa nhìn bóng lưng anh, nhìn giống như một con sâu mập mạp, “Này, là cậu ta sao? Mặc áo phao trông không có tí phẩm vị nào.”

“À, cậu ấy luôn là người không có phẩm vị.” Nhã Kỳ nói thật, dáng dấp Chu Thăng Thăng quả thật rất đẹp, sống rất giản dị, không hề làm dáng, cậu rực rỡ nhất là khi ở trên sân khấu.

“Nhã Kỳ.” Thi Mộng kêu Nhã Kỳ một tiếng.

“Cái gì?”

“Mặc dù áo phao đã che hết vóc dáng của cậu ta, chân dài thế kia, chắc vóc dáng không tệ lắm?”

Nhã Kỳ không nói ngẩng đầu nhìn trời, “Lý Thi Mộng, từ khi cậu ăn mặn, hình như trọng điểm chú ý đối với đàn ông cũng khác thì phải.”

Thi Mộng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt dửng dưng, tự nhủ, mình là thục nữ.

Trải qua một năm sống chung, Nhã Kỳ phát hiện thật ra Thi Mộng không còn như lúc đầu, không biết học ở đâu mà càng ngày càng có dáng vẻ thục nữ. Nhã Kỳ đến gần, vỗ vai Chu Thăng Thăng một cái, gọi tên cậu.

Chu Thăng Thăng xoay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, xấu hổ cười với cô, “Nhã Kỳ.”

“Sao cậu lại tới đây?” Nhã Kỳ tò mò hỏi một câu, biểu tình kinh ngạc, trong lòng ngược lại cũng dần hiểu ra.

“Tớ, tớ đến giúp cậu trong cuộc thi hát cậu tham gia…” Chu Thăng Thăng đỏ mặt tới mang tai, nói còn lắp ba lắp bắp, sau khi nói xong còn mang biểu tình thấy chết không sờn.

Lời Chu Thăng Thăng nói cũng coi như là xác nhận ý nghĩ trong lòng Nhã Kỳ. Bề ngoài, Nhã Kỳ không nói gì, trong lòng lại có chút không vui, nhìn bộ dạng Chu Thăng Thăng, cảm thấy hắn cũng có lòng, nhưng vẫn không cam lòng hỏi một câu, “Nhã Tĩnh đâu? Nó không đến sao?”

Chu Thăng Thăng cân nhắc nói, “Hôm nay cậu ấy có việc.”

Nhã Kỳ vốn còn muốn hỏi, có phải ngay từ đầu Nhã Tĩnh không biết cô muốn dự thi hay không, hình như ngày hôm qua cô gọi điện thoại cho Nhã Tĩnh, nó còn bộ dạng không biết chuyện gì. Bây giờ Thi Mộng cũng ở đây, Nhã Kỳ cũng không để cho Chu Thăng Thăng phải khó xử, ý tưởng đối lập chợt lóe lên, dù sao cô chỉ cần kết quả, quá trình là ai không quan trọng, lúc này không phải là lúc để cô bắt bẻ. Vì vậy, Nhã Kỳ mỉm cười với cậu, “Vậy làm phiền cậu rồi, cám ơn cậu.”

Mặt Chu Thăng Thăng đỏ bừng, khoát tay, lắp bắp nói, “Không sao, không cần khách khí.”

Thi Mộng ở bên cạnh len lén nhếch môi cười, cẩn thận quan sát khuôn mặt của nam sinh này, vừa nhìn thì không thấy gì, nhưng nhìn kỹ đúng là người đẹp. Cô tò mò, thời đại này mà còn người con trai ngượng ngùng mà ưu tú như vậy, có thể ngượng ngùng cũng tốt, thích ai thì sẽ biểu hiện trên mặt. Nhã Kỳ cùng Chu Thăng Thăng khách sáo một phen, cũng không có đề tài gì để nói, trầm mặc một lát, ngược lại là Thi Mộng ở bên cạnh trêu ghẹo nói, “Cùng là bạn học còn khách khí như vậy làm gì? Nhã Kỳ, tớ đi trước, cậu dẫn bạn học Chu đi dạo quanh trường học đi. Còn có, các cậu nhớ tập luyện, cố gắng giành hạng nhất nha.”

Thi Mộng chớp chớp mắt, quả quyết rời đi, làm kỳ đà cản mũi sẽ không được người khác thích.

Nhã Kỳ cùng Chu Thăng từ từ đi dạo quanh sân thể dục, ngày thường hai người cũng không qua lại, cả hai người đều là người không nói nhiều, nhất thời không ai có lời muốn nói.

Chu Thăng Thăng đột nhiên mở miệng, “Tớ xin lỗi.”

“A.” Lần này Nhã Kỳ cảm thấy có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói, “Cậu cũng là vì thật lòng giúp tớ, là tớ làm phiền cậu, haiz… Chúng ta đừng lãng phí thời gian nói lời khách sáo, không thì chúng ta đi tập luyện một chút?”

“Được.”

Nhã Kỳ dẫn Chu Thăng Thăng đến tòa nhà nghệ thuật, tìm một phòng nhạc không có người. Trong góc có một chiếc dương cầm, Chu Thăng Thăng chậm rãi đi qua, ngồi thẳng trước đàn, mở nắp ra, hít một hơi thật sâu, đặt hai tay ở trên phiến đàn, trên mặt tự nhiên toát ra vẻ mặt say mê.

Tay Chu Thăng Thăng rất đẹp, ngón tay thon dài có lực ở giữa những phím đàn trắng đen. Nhã Kỳ ngơ ngác đứng nhìn gò má của cậu, nhất thời có chút hoảng hốt. Trình diễn bài này với đàn dương cầm cũng có một chút hương vị, bài hát nhẹ nhàng, giọng Chu Thăng Thăng trầm thấp ung dung, như một trận gió mát từ từ vỗ về cánh cửa lòng cô. Nhã Kỳ nhẹ nhàng dùng chân đánh tiết tấu, sau đó hát tiếp lời cậu.

“Chỗ này chậm một chút nữa… Hai từ cần nhấn mạnh hơn một chút.” Chu Thăng Thăng chơi nhạc khiến cho người khác có cảm giác khác hẳn, rất nghiêm túc, sắc mặt không còn đỏ, ngượng ngùng như lúc nãy, đôi mắt sáng rực rỡ. Nhã Kỳ nhớ Nhã Tĩnh đã từng nói Chu Thăng Thăng là một chàng trai có thể làm người khác điên cuồng, cậu là người rất khiêm tốn, khi không biểu diễn cậu rất hay ngượng ngùng, nhưng khi đã tập trung, sức hấp dẫn từ trên người cậu sẽ lơ đãng tản mát ra. Cậu và Hà Thích không giống nhau, hào quang của Hà Thích một năm bốn mùa luôn trường tồn, thời thời khắc khắc, không gì có thể ngăn cản.

Nhã Kỳ vừa nghĩ tới Hà Thích thì có chút thất thần, cho đến khi Chu Thăng Thăng khẽ đẩy cô, “Hát sai rồi…”.

Nhã Kỳ ngượng ngùng phục hồi tinh thần, “A, lại lần nữa.”

Khi buổi luyện tập kết thúc sau cả buổi sáng, Chu Thăng Thăng đóng nắp đàn dương cầm lại, mỉm cười, “Hát rất tốt.”

Nhã Kỳ được khen nên rất ngượng, môi không tự chủ nhếch lên, lần đầu tiên trong đời cô được người khác khen là hát hay. Sau đó, Nhã Kỳ mời Chu Thăng Thăng cùng đi ăn trưa, vốn Nhã Kỳ còn nghĩ, buổi chiều còn dài như vậy, làm thế nào để đi cùng với Chu Thăng Thăng, dù gì người ta cũng là khách, khách tới vì cô, bất luận thế nào, cô cũng không thể bỏ mặc. Ngay lúc cô đang khó xử, Nhã Tĩnh gọi điện thoại tới, “Nhã Kỳ, em đang ở trường chị.”

Mắt Nhã Kỳ ánh lên nét cười, tâm tình lập tức sảng khoái, Nhã Tĩnh, em là người tốt, là một em trai tốt. Mà sau khi Chu Thăng Thăng biết được tin này, cũng không bày tỏ gì, lúc cúi đầu xuống đôi mắt cậu ảm đạm.

Nhã Tĩnh xách cây đàn ghi ta của cậu, quen đường tìm được nơi Nhã Kỳ và Chu Thăng Thăng đang dùng cơm, vừa thấy mặt, đã dùng sức vỗ bả vai Chu Thăng Thăng, hừ lạnh nói, “Cậu nói xem, cậu có xấu không, muốn qua mặt tớ sao, hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Chu Thăng Thăng không nói lời nào, khẽ cười, “Mình sẽ nắm bắt khi có cơ hội.”

“Ôi, thằng này, dạo này cậu là kẻ không thành thật, dám làm ra chuyện như vậy.” Nhã Tĩnh liếc Nhã Kỳ một cái, “Anh nói này em gái, em phải có lòng nha.”

Nhã Kỳ ở một bên mở miệng, cũng không ngẩng đầu lện, “Cút.”

Nhã Tĩnh sờ mũi, vỗ một cái vào đầu Chu Thăng Thăng, “Chị ấy nói cậu cút kìa.”

Chu Thăng Thăng chắc chắn nói, “Cô ấy sẽ không.”

“Hừ, nể tình cậu, cho cậu mượn đàn ghita này.”

Một lát sau, Nhã Kỳ len lén hỏi Nhã Tĩnh, có thể đổi thành cậu lên hát được không, Nhã Tĩnh buông tay, “Em đang bị cảm, giọng hơi khàn, chị cũng không phát hiện ra à?”

“À…”

“Không sao đâu, lúc hát, cậu ta sẽ không làm gì đâu, có em ở đây.” Nhã Tĩnh thở dài một tiếng, “Tên Chu Thăng Thăng này thật âm hiểm.”

Trước cuộc so tài, Nhã Kỳ trở về nhà trọ sửa soạn một chút. Lúc cô xuống lầu, Chu Thăng Thăng chỉ cảm thấy rất đẹp.

Cuộc thi này hấp dẫn rất nhiều sinh viên, trừ khoa của cô, còn có rất nhiều khoa khác cũng tới xem. Cuộc thi còn chưa bắt đầu, khán đài đã không còn chỗ, đằng sau là chỗ đất trống cũng đầy người đứng. Nhã Kỳ nhìn mọi người xung quanh, phát hiện cô càng ngày càng hồi hộp. Nói về chuyện này, cô sống đã hai mươi năm nhưng cho tới bây giờ chưa từng đứng trên sân khấu, mà lần này, cô còn muốn giành giải nhất.

Nhã Tĩnh ngồi bên cạnh Nhã Kỳ, cầm điện thoại chụp một tâm hình của Nhã Kỳ, sau đó nhắn tin, “Em gửi cho mẹ coi, mẹ nhất định không biết con gái bảo bối của mẹ, đột nhiên có một ngày lại to gan, ăn mặc như vậy muốn lên sân khấu hát.”

“Ê…”

“Ngũ âm không hoàn chỉnh tra tấn em đã đành, lại còn tra tấn mọi người nữa. Haiz, chị thật là…”

“Nhã Tĩnh, em đáng ghét lắm.” Nhã Kỳ nhéo tay cậu, mà Chu Thăng Thăng yên lặng ngồi bên cạnh nghe hai chị em tranh cãi, vẫn mỉm cười như cũ.

Cuộc thi bắt đầu lúc sáu rưỡi, mỗi thí sinh lên sân khấu biểu diễn, Nhã Tĩnh lấy con mắt chuyện nghiệp của cậu phê bình từng thí sinh cái nào được, cái nào không được, cậu còn tổng quát nói một câu, “Ôi, người này hát hay hơn Nhã Kỳ một chút cũng dám biểu diễn, thật là mất mặt.”

Nhã Kỳ gần như muốn điên, tên Nhã Tĩnh khốn kiếp này, nếu không phải cậu luôn chọc cô, cô còn sợ mất mặt sao?

Còn mấy lượt nữa là tới bài hát của Nhã Kỳ, cô cùng Nhã Tĩnh ầm ĩ mấy câu, sự chú ý bị hấp dẫn đi nên cũng không hồi hộp nữa. Nhưng thời gian trôi qua, cô lại hồi hộp, tay cũng bắt đầu run. Đột nhiên Nhã Tĩnh bắt lấy tay cô, thả vào một cái kẹo, “Nào, cùng làm với anh trai nào, hít thở sâu, đúng, thở ra, rất tốt, một lần nữa…”

Ở bên cạnh, tay Chu Thăng Thăng lặng lẽ đè lên vai cô, “Nhã Kỳ, hết thảy đã có tớ, đừng sợ.” Nhã Tĩnh a một tiếng, liếc cậu một cái, hất tay cậu ta xuống.

Trước khi lên sân khấu, Chu Thăng Thăng đã cởi bỏ áo phao ra, trên người là áo da màu đen và quần jean. Không khoa trương như cuộc thi trước, dáng vẻ rất tùy ý, rất kiểu mẫu. Khi người dẫn chương trình đọc tên Nhã Kỳ, Nhã Kỳ hít một hơi thật sâu, mà lúc này, Chu Thăng Thăng rất tự nhiên nắm tay Nhã Kỳ, mỉm cười với cô, dắt cô lên sân khấu.

Chu Thăng Thăng là thí sinh duy nhất mang nhạc cụ lên sân khấu, đơn giản gẩy mấy tiếng, phía dưới đã điên cuồng. Nhã Kỳ không tự chủ nhìn cậu một cái, Chu Thăng Thăng đối với bất kỳ nhạc cụ nào cũng đều quen thuộc, cậu đàn rất hay, âm nhạc từ trong tay cậu phát ra, rất nhanh Nhã Kỳ đã bị cậu dẫn dắt vào trong âm nhạc, cảm giác khẩn trương từ từ biến mất. Giọng hát của Chu Thăng Thăng quá mê người, mới hát đôi câu, những nữ sinh phía dưới đã bắt đầu phát cuồng, thét chói tai, đứng lên reo hò. Đến phiên Nhã Kỳ hát, Chu Thăng Thăng nhẹ nhàng ngâm nga, giọng hát của Nhã Kỳ vốn dễ nghe, Chu Thăng Thăng ngâm nga lại khiến nó dễ nghe một cách khó tả.

Lúc Nhã Kỳ từ trên sân khấu đi xuống, còn chưa phản ứng kịp, cô đã hoàn thành phần thi như vậy.

“Chu Thăng Thăng, em yêu anh!” Giọng nói không biết từ đâu truyền tới, tiếp nối cũng có rất nhiều nữ sinh thừa dịp kêu loạn tên Chu Thăng Thăng.

Nhã Kỳ không nhịn được bật cười, “Chắc là bạn học cũ đã bán đứng cậu.”

Nhã Tĩnh đã ở dưới đài chờ hai người bọn họ, vỗ lên đầu Nhã Kỳ, “Chị là dính hào quang của Chu Thăng Thăng.”

“Ê…”

“Nhã Kỳ, chị rốt cuộc đã thành công làm một bình hoa một lần.”

“Ê…” Cậu nói cô hát tốt là được rồi, cần gì phải vòng vo.

“Nếu giải nhất không vào tay hai người thì lần tranh giải này có mờ ám.” Nhã Tĩnh tiếp tục cười ưu nhã.

Khi thí sinh cuối cùng hát xong, giải nhất thuộc về ai là điều không thể nghi ngờ. Nhã Kỳ và Chu Thăng Thăng có số điểm cao nhất, đạt giải nhất trong cuộc thi này, mà Nhã Kỳ cũng lấy được cặp gấu bông mà cô luôn muốn có. Hưng phấn cùng Chu Thăng Thăng lên đài lãnh thưởng, khi mỗi người ôm một con gấu từ trên đài xuống, Chu Thăng Thăng cười híp mắt nói, “Có hai con, chúng ta mỗi người một con đi, lưu làm kỷ niệm.”

“Hả…? Được.” Nhã Kỳ không chút suy nghĩ gật đầu, vốn dĩ là cô dính hào quang của cậu. Nhìn dáng vẻ Chu Thăng Thăng cúi đầu mỉm cười lại có chút hối hận, cô vì muốn tặng quà cho Hà Thích mới cố gắng tham gia cuộc thi này, nhưng … Cô thở dài, trong lòng mất mát, ngoài mặt vẫn là bộ dạng vui vẻ.

Cầm con gấu bông này làm cô khó chịu hơn là không cầm, bất quá Nhã Kỳ cũng không dám nói chuyện này với Nhã Tĩnh, sợ Nhã Tĩnh đi nói với Chu Thăng Thăng làm cậu ta khó chịu. Nhã Kỳ còn đang suy nghĩ vẩn vơ, Nhã Tĩnh bảo mẹ gọi điện thoại tới, ở nhà đã làm đồ ăn ngon chờ cậu về. Chu Thăng Thăng vừa giúp đỡ cô, Nhã Tĩnh hỏi Chu Thăng Thăng có muốn về nhà cậu hay không, Chu Thăng Thăng đối với lời mời của Nhã Tĩnh vừa mừng vừa lo.

Hết chương 44