Cô mở thiết bị đầu cuối và đưa màn hình sáng lên trước mặt mọi người. Trên đó là dữ liệu cơ thể của Claude mà cô đã sao lưu.
Không cần phải nói nhiều, dữ liệu hiển thị rất trực quan. Cô tin rằng bốn người họ sẽ tự hiểu.
Quả nhiên, cô giáo Eri là người đầu tiên phản ứng: "Cấp độ biển tinh thần của 3355 đã giảm xuống?"
"Điều này không thể nào!" Cô giáo Shirley lập tức phản bác: "Trước giờ chưa từng có tình huống này!"
Lẽ nào những việc điên rồ mà Lục Tiêu đã làm thực sự có hiệu quả trong việc điều trị biển tinh thần của giống đực cấp S?
Phải biết rằng, từ khi Viện Nghiên cứu số 5 của họ được thành lập đến giờ, mục tiêu là chữa lành biển tinh thần của các giống đực cấp S, nhưng chưa bao giờ thực hiện được.
Cô giáo Eri kìm nén cảm xúc kích động: "Em có thể nói chi tiết về quá trình điều trị không?"
Lục Tiêu kiên nhẫn kể lại quá trình điều trị, nhưng cô đã cố tình bỏ qua phần liên quan đến việc thanh lọc biển tinh thần.
Cô không chắc liệu tinh thần lực của những giống cái ở đây có giống với khả năng thanh lọc của cô hay không.
“Cô nói là sau khi thực hiện an ủi tinh thần, 3355 đã ngủ được 20 phút?”
“Đúng vậy.”
“Điều này tôi có thể xác nhận.” Cô giáo Shirley và Lục Tiêu đồng thanh nói.
Eri gật đầu: “Nguyên nhân lớn khiến tình trạng của các giống đực cấp S không được cải thiện là do họ không thể ngủ, không thể nghỉ ngơi, dẫn đến tình trạng ngày càng tồi tệ. Nếu việc tiếp xúc có thể giúp họ nghỉ ngơi, thì đây quả thật là một phương pháp điều trị.”
“Nhưng việc tiếp xúc với giống đực cấp S vẫn quá nguy hiểm.” Shirley nói, giọng đã nhỏ hơn nhiều, rõ ràng có chút dao động.
“Hiện tại số lượng trường hợp còn quá ít, em muốn xin phép thực hiện an ủi tinh thần cho ba bệnh nhân cấp S mỗi ngày.” Lục Tiêu không để họ tiếp tục thảo luận, lập tức đưa ra yêu cầu của mình.
Lời nói của Lục Tiêu khiến cả văn phòng lại rơi vào yên lặng.
“Tôi đã nói là cô ấy điên rồi mà!” Shirley không thể tin nổi, lại thốt lên.
Cô giáo Eri cũng nhìn Lục Tiêu với ánh mắt phức tạp: “Ba người một ngày thì quá nhiều, điều này sẽ làm gánh nặng rất lớn cho em. Em không cần phải cố gắng đến mức đó. Vấn đề điều trị cho các giống đực cấp S cũng không phải là thứ có thể giải quyết trong thời gian ngắn, không cần phải như vậy.”
Lục Tiêu hơi khó hiểu nhìn cô giáo Eri: “Các cô giáo mỗi ngày có thể thực hiện an ủi tinh thần cho bao nhiêu người?”
“Một người một ngày đã là rất tốt rồi. Em không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực của họ sao?”
Cảm xúc tiêu cực?
Lục Tiêu chớp chớp mắt, gần như đã chắc chắn rằng khả năng thanh lọc của cô và tinh thần lực của họ không giống nhau.
Bởi vì cô hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Khả năng thanh lọc của cô giống như một cỗ máy hút bụi vô tình, chỉ đơn giản là thu hồi rác thải để thực hiện việc thanh lọc.
“Em cảm thấy khá ổn. Ba người đã là con số em xác định chắc chắn. Yên tâm, em không có lòng từ bi quá độ, sẽ không để cơ thể mình gặp vấn đề chỉ vì điều trị cho giống đực cấp S.”
“Ba người vẫn là quá nhiều, hai người thôi, bắt đầu từ hai người. Nếu em đồng ý, ngày mai có thể bắt đầu khám bệnh.”
Lục Tiêu vốn định cố gắng thêm chút nữa nhưng thấy cô giáo Eri kiên quyết, cô đành gật đầu: “Được thôi.”
Khi cô giáo Eri thấy khả năng của cô thì sẽ tin, rằng ba người thực sự không phải là con số lớn đối với cô.
———-
Các tình yêu nếu yêu thích giúp mình đề cử cho truyện với ạ!!!