Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chữa Lành Cho Thú Nhân Cấp S Nghèo Túng, Tiểu Giống Cái Bị Đoạt Điên Cuồng

Chương 46: Thảo Luận

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cô giáo Shirley, em muốn bắt đầu khám chữa bệnh độc lập, việc này cần phải xin phép ai?"

Lúc này, Shirley mang tâm trạng vô cùng phức tạp: "Bé yêu, tôi cảm thấy em vẫn chưa thể độc lập khám bệnh được đâu. Những gì em vừa làm quá là điên rồ, nếu cô giáo Eri biết được, cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý."

Nhưng Lục Tiêu lại nắm bắt được trọng điểm trong lời nói của cô: "Vậy chỉ cần xin phép cô giáo Eri là được, phải không?"

"Ý tôi không phải thế. Không, ngay cả khi em xin phép, tôi cũng sẽ không đồng ý. Tôi sẽ kể lại mọi hành động của em vừa rồi cho cô giáo Eri biết!" Shirley rõ ràng rất tức giận, quay người rời khỏi phòng khám.

Lúc này, Claude đã được các quan quân hộ tống đưa trở lại xe.

Hai người đồng đội đi cùng thấy anh quay lại, không nhịn được mà lên tiếng: "Cô ấy đã làm gì với cậu mà cậu ở đó lâu như vậy, tôi còn tưởng cậu chết ở trong đó rồi, 3355."

Dù Claude đã ra khỏi phòng khám, nhưng hồn của anh dường như vẫn chưa về lại, cả người đang trong trạng thái ngẩn ngơ.

"Haha, xem ra 3355 đã ngốc thật rồi, tình trạng của cậu ta có phải đã trở nên nghiêm trọng hơn không?"

"Này, 3355 cậu có ổn không, đừng bảo là cậu sẽ bị tiêu hủy khi về đó nhé?"

Cuối cùng, Claude cũng tỉnh táo lại trong tiếng ồn ào đó: "Không, tôi ổn mà. Tôi cảm thấy mình có hy vọng sống tiếp rồi. Hôm nay, tôi đã gặp một thiên thần!"

Lời của Claude khiến hai giống đực bên cạnh đều sững sờ trong giây lát, rồi ánh mắt họ tràn đầy lo lắng nhìn anh: "3355, cậu lại bị ảo giác rồi sao?"

"Không, tôi rất tỉnh táo. Tôi biết khi nói như vậy, có lẽ các cậu sẽ không tin, nhưng hãy tin tôi một lần này. Tuần sau chúng ta cùng xin điều trị ở phòng khám của bác sĩ Lục Tiêu, cô ấy chắc chắn có thể chữa lành cho chúng ta!"

_______

"Không được, tôi không đồng ý. Eri, cô biết vừa rồi trong phòng khám, Lục Tiêu đã làm điều điên rồ thế nào không? Cô ấy tự tay tháo mũ giáp của đối phương, còn tự tay đút nước ép cho đối phương uống, thậm chí chạm vào trán đối phương và tiến hành an ủi tinh thần. Trời ơi, nếu cô có mặt ở đó, cô cũng sẽ bị dọa sợ. Cô ấy hoàn toàn không có ý thức nguy cơ nào cả. Nếu để cô ấy độc lập khám bệnh, tôi không an tâm chút nào!"

Cô giáo Shirley với vẻ mặt không đồng tình.

Eri và hai cô giáo khác cũng nhíu mày: "Lục Tiêu, những gì cô giáo Shirley nói có thật không?"

Lục Tiêu gật đầu, không phủ nhận: "Đúng vậy, em đã làm như vậy và thực tế chứng minh rằng em không bị tổn hại gì. Giống đực cấp S cũng không dễ dàng phát điên như các cô nghĩ. Các cô chắc cũng hiểu rõ điều này, phải không?"

Cô không tin rằng bốn người đã làm việc ở đây lâu như vậy mà không nhìn ra điều đó.

"Tôi đã điều trị cho các giống đực cấp S và họ không hề phát điên trong quá trình điều trị. Nhưng điều đó không phải là lý do để em không có ý thức nguy cơ, Lục Tiêu. Cô giáo Shirley không có ác ý, cô ấy chỉ lo lắng cho em mà thôi."

"Em hiểu, và em rất cảm ơn sự quan tâm của cô giáo Shirley. Nhưng em vẫn giữ quan điểm của mình, việc nới lỏng chính sách đối với các nguy cơ tiềm ẩn không thực sự nguy hiểm mà là cần thiết. Hơn nữa, hiệu quả điều trị hôm nay của em rất rõ ràng, mọi người hãy nhìn xem." Lục Tiêu biết rằng mọi lời nói đều không thuyết phục nằng kết quả trực tiếp.
« Chương TrướcChương Tiếp »