Chương 41: Ảo Giác Tìиɧ ɖu͙©

Lục Tiêu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cô giáo Shirley. Tuy nhiên, cô giáo vẫn giữ vẻ mặt bình thường, như thể điều này chẳng có gì đáng bận tâm.

"Cô ơi, có tài liệu của anh ta không? Em muốn xem qua."

Nghe vậy, Shirley liền xoay màn hình sáng về phía cô: "Đây, mã số 3355. Đã vào Trung tâm giam giữ cấp S được 3 năm, hiện đang ở giai đoạn trung cấp S, từng mất kiểm soát 2 lần, nhưng đã bình tĩnh lại sau khi bị sốc điện. Hiện tại tình trạng của anh ta ổn định."

Lục Tiêu nhận thấy rằng hồ sơ của đối phương chỉ có mã số, không có tên.

"Tại sao không có tên?"

"Sau khi vào Trung tâm giam giữ cấp S, để tiện quản lý thống nhất, những người này chỉ được gán mã số."

Ngay sau khi Shirley giải thích xong, viên quân nhân áp giải lên tiếng: "Đã xác nhận xong."

"Được, anh có thể ra ngoài. Nếu cần gì, tôi sẽ gọi."

Shirley vẫy tay với viên quân nhân, ra hiệu cho anh ta rời đi.

Sau khi viên quân nhân ra ngoài, Shirley nói: "3355, hãy nói cảm giác hiện tại của cậu."

Lục Tiêu ngước mắt nhìn người bị khóa trên ghế, đội mũ giáp, toàn thân như bị nhốt trong một chiếc l*иg. Thật khó tưởng tượng làm sao người ta có thể nói chuyện trong tình trạng như vậy.

Nhưng rõ ràng Shirley không lo lắng gì, sau một lúc, Lục Tiêu nghe thấy một giọng khàn khàn, trầm thấp phát ra: "Tôi ổn."

"Nếu cậu thực sự ổn, cậu sẽ không có mặt ở đây. Cậu có xuất hiện ảo giác không? Hãy trả lời thành thật, nếu cậu không muốn bị sốc điện, tốt hơn hết đừng nói dối."

Lục Tiêu cảm thấy điều này chẳng khác nào một cuộc thẩm vấn hơn là một cuộc điều trị.

Nếu người bị thẩm vấn không hợp tác, họ sẽ bị trừng phạt.

Điều này thực sự có thể coi là điều trị sao?

Bỗng nhiên, cô hiểu được những gì Ares nói về việc không có giống đực nào ở Trung tâm giam giữ cấp S được chữa lành. Với kiểu điều trị như thế này, liệu có thực sự nhằm vào việc chữa lành không?

Khi Lục Tiêu còn đang suy nghĩ, giọng nói của 3355 lại vang lên: "Có xuất hiện, nhưng tôi không nhớ rõ."

"Gần đây cậu có xuất hiện những ảo giác tìиɧ ɖu͙© không?"

Nghe câu hỏi này, Lục Tiêu càng nhíu mày chặt hơn. Đây là loại câu hỏi gì vậy?

Tại sao lại cần hỏi điều này?

"Lý do của câu hỏi này là gì, cô giáo Shirley?"

"Nguyên cứu cho thấy, việc giảm ham muốn là điều cần thiết đối với các giống đực cấp S, điều này giúp ích cho quá trình điều trị của họ."

"Ý cô là họ cần phải kìm nén cảm xúc sao?" Lục Tiêu cảm thấy khó hiểu, liệu đây thực sự là phương pháp điều trị? Địa vị của các giống đực thấp kém đến mức khi bệnh tật, họ không được an ủi mà lại tiếp tục bị kìm nén?

Chỉ nghĩ về điều này thôi đã thấy ngột ngạt.

"Họ được đưa vào cấp S chính vì suy nghĩ quá nhiều, tham vọng quá lớn. Nếu họ có thể kiểm soát tốt bản thân, bệnh tình sẽ giảm bớt."

Cô Shirley nói với giọng điệu đầy lý lẽ, như thể điều này là chuyện hiển nhiên.