Chương 34: Mong Đợi

Hai người phối hợp làm việc, chẳng mấy chốc đã gói xong hết sủi cảo.

Một phần được để đông trong tủ lạnh, khi nào muốn ăn chỉ cần lấy ra, phần còn lại thì đun nước sôi để luộc.

Trước đó ở nhà bá tước, họ chưa ăn uống được gì, nên cả hai đều chờ đợi bữa tối này. Khi sủi cảo nóng hổi được bưng lên, kèm theo tỏi giã nhỏ và dầu ớt, hương vị thực sự thơm lừng!

Ares đã biết rằng tay nghề nấu nướng của Lục Tiêu rất tốt, nhưng mỗi lần ăn vẫn luôn cảm thấy ngạc nhiên.

“Thế nào, có ngon hơn những nơi khác không?”

Ares gật đầu: “Ngài nấu luôn rất ngon.”

“Tất nhiên rồi, có thể tôi không giỏi những việc khác nhưng trong việc nấu ăn, tôi tuyệt đối không thua kém ai. Thật ra, khi tìm việc, nếu Viện Nghiên cứu số 5 không nhận, tôi đã định mở nhà hàng rồi, anh nghĩ với tay nghề của tôi thì có mở được không?”

“Chắc chắn sẽ rất đông khách.” Chưa cần bàn về tay nghề của Lục Tiêu, chỉ cần nói rằng đây là nhà hàng do một giống cái mở, cũng sẽ thu hút rất nhiều người đến, chưa kể đến việc Lục Tiêu nấu ăn rất ngon.

Lục Tiêu cười rạng rỡ: “Sáng mai chúng ta rán mấy cái này làm bữa sáng nhé.”

“Được.” Ares ghi nhớ trong đầu, sáng mai khi Lục Tiêu thức dậy, anh sẽ chuẩn bị sẵn. Như vậy giống cái nhỏ có thể ngủ thêm một chút.

Sau khi ăn no, Lục Tiêu chẳng muốn động đậy nữa nhưng không cần cô phải nói, Ares đã tự động đảm nhận việc dọn dẹp bếp núc.

Cảm giác này thực sự rất tuyệt.

“Ares, ngày mai anh tan làm lúc nào? Chúng ta có thể về nhà cùng nhau không?”

“Được, tôi sẽ đến đón ngài.”

“Có làm lỡ công việc của anh không?”

“Không sao đâu.”

“Vậy thì tốt, tôi sẽ đợi anh.” Lục Tiêu nghe vậy, mỉm cười ngọt ngào với Ares, rồi đứng dậy nói: “Tôi về phòng trước đây, hôm nay hơi mệt, tôi muốn tắm một chút, sau khi dọn dẹp xong anh lên phòng tôi nhé, hôm nay tôi chưa làm dịu tinh thần cho anh.”

“Ngài mệt thì có thể nghỉ ngơi, không nhất thiết phải làm mỗi ngày đâu…”

“Việc này không tốn nhiều thời gian, anh nhớ đến đấy.”

“Được.” Ares nhìn Lục Tiêu, trong ánh mắt chứa đựng một sự dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.

Khi Ares dọn dẹp xong nhà bếp và đến phòng Lục Tiêu, anh cảm thấy tâm trạng của mình hoàn toàn khác so với lần trước khi bước vào căn phòng này.

Lần trước, anh vào đây là vào đêm tân hôn, khi đó anh đã chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng mới dám bước vào.

Lúc này, anh vẫn có chút lo lắng nhưng đó là cảm giác vui vẻ và mong đợi.

Không biết từ khi nào, anh bắt đầu mong chờ việc Lục Tiêu gọi tên mình.

Sự thay đổi này vừa khiến anh vui mừng, lại vừa lo sợ.