Chương 21: Lo Lắng

Lục Tiêu biết đây không phải vấn đề của Ares, mà là nhận thức của thế giới này về giống cái là như vậy. Không muốn tiếp tục chủ đề này, sau khi uống một ly nước chanh mát lạnh, Lục Tiêu cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều: "Thời gian không còn sớm, tôi lên trên nghỉ ngơi đây, anh cũng nên nghỉ sớm, hẹn ngày mai gặp lại."

Ares vội đặt ly xuống, cung kính nói: "Chúc ngủ ngon."

Lục Tiêu vẫy tay với anh như một cách phản hồi lời chúc ngủ ngon.

Nhìn theo Lục Tiêu rời đi, Ares quay người dọn dẹp bếp, đồng thời không khỏi suy nghĩ về những sự việc xảy ra trong hai ngày qua.

Lục Tiêu đã yêu cầu quân bộ để anh làm sườn phu, điều này rất bất ngờ. Khi đó, cấp dưới của anh rất tức giận. Theo cấp bậc và chiến công của anh, việc trở thành chủ phu cũng không phải là không thể.

Nhưng Lục Tiêu lại yêu cầu anh làm sườn phu và trực tiếp yêu cầu quân bộ mà không thảo luận với anh.

Có thể nói là rất ngang ngược.

Sau khi quân bộ đánh giá tình trạng sức khỏe của anh, họ cho rằng đây là một cơ hội hiếm có đối với anh vì biết bao nhiêu thú nhân giống đực trong đế quốc không tìm được giống cái.

Dù chỉ là làm sườn phu, đối với anh cũng là một cơ hội hiếm có.

Vì vậy họ đã từ chối đơn xin của anh.

Chuyện đã không thể thay đổi, anh cũng đã chuẩn bị tâm lý. Vào đêm tân hôn, những gì Lục Tiêu làm với anh không vượt quá nhận thức của anh, anh đã sớm biết rằng một số giống cái mặc dù có vẻ nhỏ nhắn, nhưng lại thích hành hạ thú nhân giống đực.

Dù đã chuẩn bị để chịu đựng, nhưng không ngờ lại mất kiểm soát và làm tổn thương Lục Tiêu, khiến mọi chuyện xảy ra sau đó, giờ nghĩ lại vẫn như một giấc mơ.

Lục Tiêu cũng khiến anh cảm thấy có sự khác biệt giữa trước và sau.

Chỉ có điều anh thích Lục Tiêu hiện tại hơn.

Nhưng trong lòng anh vẫn lo lắng, sợ rằng đây chỉ là ảo ảnh, là một cách để Lục Tiêu đùa giỡn với anh.

Lục Tiêu không biết tâm trạng phức tạp của Ares, thực ra dù có biết, cô cũng sẽ không nói gì, vì có câu nói rằng: "Thời gian sẽ chứng minh lòng người."

Cô là người như thế nào, cứ nhìn cách cô hành động là rõ.

Sáng hôm sau, khi Lục Tiểu xuống cầu thang, Ares đã chuẩn bị xong sandwich và nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi.

Như một chú chó con đang chờ được khen ngợi.

Lục Tiêu bị ý nghĩ của mình làm bật cười: "Đây là do anh làm sao, Ares? Trông có vẻ rất ngon."

"Ngài thích là tốt rồi." Ares trông rất nghiêm túc, nếu không phải tai anh âm thầm đỏ lên, thật sự có thể bị anh lừa.

Lục Tiêu nhận ra, gã này thật ra rất kín đáo.