Phòng Từ Hi Nhiễm ở đối diện phòng Tưởng Dư Hoài, ngày hôm sau cô vừa mở cửa phòng ra liền thấy Tưởng Dư Hoài ngồi trên giường phòng đối diện, cửa phòng mở, lẳng lặng ngồi ở trên giường, ống quần bên trái trống rỗng, cũng không mang chân giả.
Từ Hi Nhiễm vừa thấy anh liền nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua, mặt lại không tự nóng lên, trái ngược với cô hoảng loạn, Tưởng Dư Hoài thần sắc bình tĩnh ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn cô, thật giống như cố ý chờ cô.
Từ Hi Nhiễm thấy hòm thuốc đặt ở mép giường, nhớ tới chân anh nhiễm trùng, dặn mình bình tĩnh lại, đi lên trước hỏi: “Em giúp anh bôi thuốc?”
“Được.”
Từ Hi Nhiễm ngồi xổm trước người anh, nhẹ nhàng kéo ống quần anh lên, cô giúp anh bôi thuốc cũng rất nhiều lần, lần này động tác lại cứng đờ, ánh mắt cũng không dám nhìn anh.
Thật vất vả kéo ống quần lên, Từ Hi Nhiễm lấy thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi, chân anh đã tốt hơn rất nhiều, vết xanh tím ứ sưng đã không còn.
“Muốn mang chân giả không?”
“Muốn.”
Từ Hi Nhiễm lại lấy chân giả, giúp anh mang lên lót bông cùng một tầng tất chân, rồi sau đó mới lắp chân giả vào, chốt van.
“Chuẩn bị cho tốt.”
Cô đang muốn đứng lên, một cánh tay thon dài đột nhiên duỗi lại, ngón tay hơi lạnh nhéo cằm cô, anh hơi nghiêng đầu ánh mắt dừng ở trên cổ cô, đáy mắt đột nhiên dâng lên một chút mờ ám.
“Tối hôm qua dùng quá sức, làm đau em sao?”
“…”
Ngữ khí thật bình tĩnh, sắc mặt cũng không có khác thường, thật giống như anh chỉ là không cẩn thận dẫm đau cô, cũng không phải anh hung hăng hôn lên cổ cô dùng sức mυ"ŧ vào làm cô đau.
Từ Hi Nhiễm cảm giác tim lại bắt đầu đập mạnh, đầu ngón tay anh lạnh lẽo, cằm bị anh nhéo lại một mảnh nóng bỏng.
“Không… Không có.”
“Xin lỗi.”
Anh buông lỏng tay, hai chữ này nói rất thành khẩn. Từ Hi Nhiễm đứng lên, cúi đầu không dám nhìn anh, một hồi lâu mới tìm được thanh âm nói: “Không có việc gì.”
“Lúc trước em vẫn luôn cảm thấy anh là người tốt, hiện tại có thay đổi suy nghĩ không, anh không tốt như em tưởng đúng không?”
Nghe được lời này Từ Hi Nhiễm sửng sốt một chút, ngay sau đó nói: “Không có, anh Dư Hoài ở trong lòng em vẫn rất tốt như cũ.”
“Rất tốt?” anh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Anh cũng không tốt như vậy, cũng không cần nghĩ anh quá tốt.”
“Anh Dư Hoài sao lại nói như vậy?”
Ánh mắt anh nhìn về phía nơi xa, “Không có gì, chỉ là sợ em nghĩ anh tốt quá về sau phát hiện anh không tốt sẽ thất vọng.”
Từ Hi Nhiễm cười cười nói: “Sẽ không.”
Từ Hi Nhiễm không biết ngày hôm qua anh như vậy có phải bởi vì Trình Vân Khải hay không, nhưng mà cô cảm thấy mình vẫn cần giải thích một câu.
“Em cùng Trình Vân Khải tuy rằng đã từng ở bên nhau, nhưng bọn em đều coi đó là vui đùa. Em cùng cậu ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mẹ cậu ta đối với em cũng rất tốt, nhưng mà hiện tại cậu ta có bạn gái, em cũng kết hôn, bọn em cũng nói chỉ làm bạn bè bình thường, anh Dư Hoài anh yên tâm, quá khứ nên rửa sạch em đều rửa sạch sẽ, em cũng có chừng mực biết mình nên làm cái gì.”
“Ừm.” anh nhàn nhạt lên tiếng.
“…”
Từ Hi Nhiễm trộm đánh giá anh, biểu cảm anh bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, giống như việc này cũng không làm anh để tâm. Từ Hi Nhiễm càng khó hiểu, hôm qua anh khác thường rốt cuộc vì cái gì?
“Hôm nay có tiết không?” Anh xoay đề tài.
“Có… Có.”
“Lát ra cửa tìm một cái khăn lụa mang lên đi.” Anh nói xong dùng ánh mắt ý bảo cổ cô.
Từ Hi Nhiễm mặt ửng hồng, đáp: “Được.”
Giữa trưa Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại của Tưởng Dư Hoài, bởi vì buổi chiều cô muốn đi tìm giáo sư bàn về luận văn cho nên giữa trưa không quay về, Tưởng Dư Hoài tới tìm cô cùng nhau ăn cơm trưa.
Tan học Từ Hi Nhiễm từ khu dạy học ra, liếc mắt một cái liền thấy chiếc xe dừng ở cách đó không xa, A Văn nhìn thấy cô đến đã giúp cô mở cửa xe.
Từ Hi Nhiễm lên xe phát hiện chỗ ngồi bên cạnh để một cái hộp nhỏ đóng gói tinh xảo, Từ Hi Nhiễm cầm lấy hộp nghi hoặc nói: “Cái này là cái gì.”
Tưởng Dư Hoài nói: “Tặng cho em.”
“Tặng cho em?” Sao lại tặng đồ cho cô, sinh nhật cũng đã qua.
“Mở ra nhìn xem.”
Từ Hi Nhiễm mở ra, bên trong có mấy con thú bông thủ công tinh xảo, có thỏ hồng cô thích nhất, còn có hai con thú bông bán chạy nhất, một cái là gấu Pooh, một cái là Lotso. Ba cái móc chìa khóa để trên khăn nhung, phía dưới còn có một cái lắc tay hình cỏ bốn lá.
“Thích không?” Tưởng Dư Hoài hỏi cô.
Không thể không nói quà này đưa thật sự có trình độ, có thể gãi đúng chỗ ngứa, Từ Hi Nhiễm rất thích.
“Sao lại tặng đồ cho em?”
“Đây là quà bù, ngày hôm qua là anh thất thố.”
“…”
Nói đến cái này Từ Hi Nhiễm có chút ngượng ngùng, cô nói: “Không có gì.”
Thật ra cô cũng không để trong lòng, càng không trách anh.
Ăn xong cơm Tưởng Dư Hoài lại đưa cô đến dưới phòng kí túc xá, Từ Hi Nhiễm xuống xe đang muốn cùng anh tạm biệt, liền gặp được hai bạn cùng phòng trở về.
Từ Hi Nhiễm ở trường học không muốn phô trương, cố để Tưởng Dư Hoài đậu xe xa hơn một chút, không nghĩ tới vẫn đυ.ng phải người quen, lúc này cửa xe còn chưa đóng lại, hai bạn cùng phòng cũng thấy Tưởng Dư Hoài trên xe, trong đó một người vẻ mặt tò mò hỏi: “Hi Nhiễm, đây là…”