“Anh Khải anh Khải.”
Giọng Triệu Niệm Gia kéo suy nghĩ của cậu ta về, Tưởng Dư Hoài cùng Từ Hi Nhiễm đi rồi, Hà Tinh Địch cũng đưa Tống Tình đi rồi, Trình Vân Khải điều chỉnh hô hấp một chút nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Hai người lên xe, Triệu Niệm Gia có thể nhìn ra sắc mặt Trình Vân Khải không tốt lắm, hỏi: “Anh vừa rồi vì sao lại muốn nói như vậy?”
Trình Vân Khải không trả lời, khởi động xe rời đi, Triệu Niệm Gia cũng không nói chuyện, trong xe nhất thời trầm lắng, một lát sau Triệu Niệm Gia lại nói: “Hi Nhiễm gả cho người kia nhìn qua cũng khá tốt, không giống mọi người nói kém như vậy.”
Trình Vân Khải không nói chuyện, Triệu Niệm Gia lại nhỏ giọng nói một câu: “Em hiện tại cũng không hiểu, vì sao Hi Nhiễm còn cảm thấy mình ủy khuất?”
Từ Hi Nhiễm đi theo Tưởng Dư Hoài lên xe, cô giải thích nói: “Thực xin lỗi, bởi vì chuyện của em thêm phiền toái, cho anh, nhưng mà em gả cho anh Dư Hoài cũng không phải như Trình Vân Khải nói.”
“Không có việc gì.” Tưởng Dư Hoài giống như thật sự không để ở trong lòng, anh hỏi: “Mua thứ gì?”
“Mua rất nhiều, quần áo trang sức cùng đồ trang điểm đều mua một ít.” Vẻ mặt chột dạ, “Tiêu không ít tiền.”
“Thích thì trực tiếp mua là được, không cần lo lắng dùng bao nhiêu tiền.”
“…”
Không thể không nói anh đối cô thật ra rất hào phóng.
Từ Hi Nhiễm hỏi dò: “Anh Dư Hoài không lo lắng em phá của sao?”
Cũng không biết lời này có phải làm anh cảm thấy buồn cười, trên mặt mang theo mấy phần hứng thú, "Em có thể phá một chút xem, đến lúc đó mới biết được anh có lo lắng hay không.”
“…”
Ánh mắt Tưởng Dư Hoài nhìn váy trên váy cô, lại nói: “Váy này rất thích hợp với em.” Ánh mắt dừng ở trên tóc cô, “Quấn gọn tóc lên nhìn em có tinh thần hơn rất nhiều.”
Anh là người ổn trọng lại nghiêm túc khen đẹp chính là thật sự đẹp, Từ Hi Nhiễm cảm thấy ngượng ngùng, nếu anh thích về sau cứ trang điểm như vậy, dù sao đều là vì thân phận của anh mới đổi phong cách.
Nhưng mà cơ hội để Từ Hi Nhiễm trang điểm cũng không nhiều, bởi vì cô ngày thường cũng không ra cửa, đương nhiên vì không cho Tưởng Dư Hoài cảm thấy mắt thẩm mỹ của cô thấp, cô ở nhà không mặc quần áo bình thường, còn dùng kẹp kẹp tóc mái lên, chờ nó dài, về sau liền không để tóc mái.
Từ Hi Nhiễm ở nhà mới mấy ngày, chậm rãi quen, sinh hoạt của Tưởng Dư Hoài rất có quy luật, mỗi ngày 8 giờ ra cửa, 7 giờ về nhà, cuối tuần sẽ có xã giao, thời gian hai người gặp mặt nhau cũng không nhiều, bình thường gặp mặt cũng tôn trọng nhau như khách, hai người trừ có thân phận vợ chồng, càng giống bạn thuê phòng hơn.
Cũng không biết có phải Tưởng Dư Hoài thấy Từ Hi Nhiễm mỗi ngày nằm ở nhà cũng không ra khỏi cửa, hôm nay ăn xong cơm anh lại hỏi: “Lúc trước nghe em nói thích đọc sách, ngoài cái này ra còn thích cái khác không?”
“Cũng không có thích cái khác.” Chủ yếu đọc sách tương đối có lợi và thực tế, sở thích tiêu tiền cô cũng không dám có.
“Có thể thử phát triển một chút yêu thích khác, không cần mỗi ngày ở trong nhà, có thể ra cửa nhiều liền ra ngoài đi một chút.”
“…”
Anh xã giao rộng như vậy tài nguyên phong phú thật sự không hiểu cô là trạch nữ, chắc là cảm thấy cô mỗi ngày ở trong nhà, ngay cả anh ngày thường sẽ không chủ động can thiệp vào sinh hoạt của cô đều nhìn không được.
Chỉ là cô thật sự không biết ra cửa làm gì.
Từ Hi Nhiễm nghĩ nghĩ nói: “Khi còn nhỏ mẹ em đưa em đi học múa, nhưng mà sau này mẹ em mất được ba nhận về bên này thì không học nữa”
Múa cũng coi như niềm yêu thích nhất của cô, nhưng đi học múa phí tiền, Từ Xương Đông cùng Vương Lệ Lệ sẽ không vì cô tiền tiêu uổng phí.
Lên sơ trung lúc video phát triển, cô ngẫu nhiên cũng sẽ học theo video, sau cao trung việc học lại bận rộn liền dừng hẳn, lên đại học cũng nghĩ tới đi tham gia câu lạc bộ múa, nhưng cơ thể đã trở nên cứng đờ, tư thế cũng không phối hợp, hơn nữa hoàn cảnh sống làm cô trở nên không tự tin, không múa nữa, cảm thấy đời này mình và vũ đạo không có duyên.
“Thích thì có thể đi học thử một chút, đúng lúc nghỉ không có việc gì làm.” Tưởng Dư Hoài nói.
“Em đã rất nhiều năm không luyện qua, thân thể cứng, tư thế cũng không linh hoạt như còn nhỏ.”
“Không cần múa đến chuyên nghiệp, coi như dành thời gian cho thứ yêu thích mà thôi.”
“…”
Nhìn dáng vẻ anh là thật sự không hy vọng cô mỗi ngày ở trong nhà, nhưng mà cái đề nghị của Tưởng Dư Hoài thật làm Từ Hi Nhiễm động tâm, trước kia không học là bởi vì không có điều kiện, hiện tại có điều kiện, cô cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này đi nếm thử một chút, nếu anh không muốn thấy cô mỗi ngày ngốc ở trong nhà, cô liền đi tìm lớp học.
Từ Hi Nhiễm tìm một phòng vũ đạo gần đây, báo muốn học múa cổ điển, thân thể so với lúc còn nhỏ cứng đờ, nhưng bởi vì có vũ đạo trước, học cũng không khó.
Từ Hi Nhiễm mỗi buổi sáng xem sách, buổi chiều đi học múa hai cái giờ, thời gian còn rất phong phú, học múa cũng mang đến cho cô không ít biến hóa, giống như, cô lúc trước luôn thích cúi đầu đi đường, làm phía sau lưng không đủ thẳng, học một thời gian, dáng người thẳng hơn rất nhiều, hơn nữa múa yêu cầu thể hiện bản thân, cần đủ hào phóng tự tin, ngẫu nhiên còn biểu diễn trước mặt học viên khác, qua vài lần lòng tự tin của cô cũng tăng không ít.
Sau hai tuần học, trong một ngày vô tình soi gương Từ Hi Nhiễm, thiếu chút nữa không nhận ra người trong gương, tóc dài cuộn tròn ở sau đầu, tóc mái kẹp lên, trên mặt không trang điểm, nhưng bởi vì khí sắc làn da trắng hồng, màu môi cũng tươi rất nhiều, cả người đều rất có tinh thần, gương mặt kia thậm chí ẩn ẩn lộ ra một loại kinh diễm, đem người đã từng tối tăm biến mất không ít.
Cuối tuần nhà cũ bên kia gọi điện thoại tới, bảo vợ chồng bọn họ trở về ăn bữa cơm, Từ Hi Nhiễm theo Tưởng Dư Hoài trở về, Thôi Viện nhìn thấy cô cũng kinh ngạc với thay đổi của cô.
“Hi Nhiễm, con trở nên thật xinh đẹp, khí sắc cũng tốt không ít.”
Từ Hi Nhiễm bị khen đến ngượng ngùng, Thôi Viện cười nói: “Xem ra Dư Hoài không có bạc đãi con.”
“Anh Dư Hoài đối với con rất tốt.”
“Thật vất vả cưới được con, nó nếu dám đối xử với con không tốt, mẹ là người đầu tiên không buông tha nó.”
Tuy rằng Thôi Viện đối tốt với cô cũng là vì Tưởng Dư Hoài, nhưng nghe đến những lời này Từ Hi Nhiễm vẫn rất cảm động, cô từ nhỏ thiếu hụt cảm giác gia đình, rất hâm mộ Tưởng Dư Hoài có gia đình hoàn chỉnh.
Từ Hi Nhiễm cùng Thôi Viện hàn huyên việc nhà một lát, một giúp việc đưa theo người đi vào nói với mọi người: “Lâm tiểu thư đến.”
Người đến là một cô gái tóc xoăn ngắn, mặc váy kẻ ô nhỏ, trên chân mang một đôi giày cao gót.
Cô ấy trang điểm tinh xảo, gương mặt cũng không phải đặc biệt xinh đẹp, nhưng thắng ở khí chất, kiểu tươi đẹp tự tin hào phóng, sáu phần bởi vì có khí chất thêm trang điểm có thể đẹp đến tám phần, thậm chí bởi vì khí chất của cô ấy có thể hoàn toàn xem nhẹ diện mạo không hoàn mỹ, làm ánh mắt đầu tiên của người khác cảm thấy cô ấy là một cô gái có sức hút.
Cô ấy đi lên trước lễ phép chào hỏi các trưởng bối, Thôi Viện giới thiệu Từ Hi Nhiễm, “Đây là Lâm Thư Ngữ, ba con bé cùng ba con là bạn tri kỉ, hai nhà chúng ta quan hệ vẫn luôn tốt, con bé lớn tuổi hơn con, con có thể gọi là chị Thư Ngữ.”
Chị Thư Ngữ? Từ Hi Nhiễm cảm thấy tên này đặc biệt quen, cô nghĩ tới ngày cô cùng Tưởng Dư Hoài lãnh chứng từng ở bên ngoài phòng mạt chược nghe được có mấy người nghị luận, bọn họ nhắc tới chị Thư Ngữ cùng Tưởng Dư Hoài quan hệ rất tốt.
Lâm Thư Ngữ là người nhiệt tình, đã trước một bước chào hỏi, “Em chính là Hi Nhiễm sao? Rốt cuộc cũng gặp em, em so với tưởng tượng của chị còn xinh đẹp hơn.”
Giọng nói của cô ấy lưu loát, vẻ mặt không có địch ý gì.
Từ Hi Nhiễm cũng cười, “Chào chị chị Thư Ngữ.”
Lâm Thư Ngữ cùng bà Tưởng và Thôi Viện nói chuyện một lát, sau đó đi đến ngồi đối diện Tưởng Dư Hoài, Tưởng Dư Hoài cùng mấy chú bác còn có Tưởng Tri Thu đang ở bên kia nói chuyện phiếm. Lâm Thư Ngữ đột nhiên xuất hiện cũng không có cái gì không thích hợp, cô ấy bảo giúp việc mang trà lên, sau đó lễ phép nói cảm ơn, hỏi Tưởng Dư Hoài: “ASCO là chuyện như thế nào? Vì sao đột nhiên không hợp tác nữa?”
Tưởng Dư Hoài nói: “Tiền vốn thiếu, hơn nữa đắc tội người nào đó.”
Lâm Thư Ngữ nói: “Em thấy hiện tại bên đó đã đủ rối, nói không chừng qua không bao lâu sẽ tuyên bố phá sản.”
Từ Hi Nhiễm cũng nghe đại khái, bọn họ hôm nay thương lượng chính là về chuyện ASCO, Từ Hi Nhiễm là học kế toán, đối với tài chính cũng hiểu một chút, chỉ là bọn họ nói đến một ít đề tài chuyên nghiệp cô vẫn không hiểu.
Lâm Thư Ngữ ở trong một đám đàn ông lại có thể thành thạo như vậy, Từ Hi Nhiễm từ trong miệng Thôi Viện biết được, Lâm Thư Ngữ hiện tại là kế nghiệp Lâm thị, Lâm thị là làm vận chuyển, công ty vận chuyển lớn nhất Lạc Thành là của Lâm thị, Lâm Thư Ngữ tiếp quản công ty vẫn luôn quản lý rất khá, cô ấy cùng Tưởng Dư Hoài giống nhau đều là người kế nghiệp tài ba.
Ngay cả Từ Hi Nhiễm tiếp xúc bọn họ không lâu cũng có thể từ trong lời bọn họ nói nhìn ra bọn họ cực kỳ hiểu nhau, rất ăn ý, cũng khó trách người khác sẽ cảm thấy hai người kia sẽ đi đến cùng nhau, bọn họ đúng thật rất xứng đôi.
Ăn cơm chiều xong Từ Hi Nhiễm cùng Tưởng Dư Hoài rời khỏi nhà cũ Tưởng gia, trở về Từ Hi Nhiễm ở trên mạng tìm tòi một chút thông tin về Lâm Thư Ngữ, Lâm Thư Ngữ không có nhiều thông tin, nhưng mà ở trang web công ty vận chuyển Lâm thị tìm được giới thiệu về Lâm Thư Ngữ.
Tốt nghiệp nước ngoài trường Thường Thanh Đằng, lấy được rất nhiều giải thưởng, thành tích cá nhân chiếm nửa cái giao diện, ưu tú không thua gì Tưởng Dư Hoài.
Hơn nữa Từ Hi Nhiễm còn thấy được không ít hợp tác của vận chuyển Lâm thị cùng tập đoàn Thiên Hành, còn có không ít ảnh chụp Lâm Thư Ngữ cùng Tưởng Dư Hoài bắt tay.
Hai người tuổi xấp xỉ, cùng tiếp quản công ty gia tộc, cùng nhau hợp tác, rèn luyện, trưởng thành, chứng kiến nhau lớn mạnh, hai người như vậy cuối cùng lại không thể đi đến cùng nhau, có điểm giống cô cùng Trình Vân Khải, nhưng mà Tưởng Dư Hoài cùng Lâm Thư Ngữ hiển nhiên không giống cô cùng Trình Vân Khải.
Kết hôn là xuất phát từ hai phía, quen biết hiểu nhau, cảm tình vợ chồng sâu nặng, trở thành vợ chồng phải đối mặt với rất nhiều chuyện vụn vặt trong hôn nhân, trở thành tri kỷ không có những vụn vặt cắn xé cảm tình đó, mới càng vững vàng.
Mà Từ Hi Nhiễm, Tưởng Dư Hoài cưới cô, cũng chỉ là hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường mà thôi, nếu Tưởng Dư Hoài chỉ vì cái này mà cưới Lâm Thư Ngữ, vậy thật sự quá ủy khuất cô ấy.
Nghĩ đến đây Từ Hi Nhiễm yên lặng thở dài, nhưng mà cô cũng không có oán trời trách đất hoặc là trong lòng bất bình, rốt cuộc mỗi người sinh ra không giống nhau, thân phận không giống nhau, vị trí cũng sẽ không giống nhau, ở điểm này cô rất hiểu.
Cuối tuần Tưởng Dư Hoài không ra cửa, Từ Hi Nhiễm đã ở bên này ba tuần, hai tuần trước Tưởng Dư Hoài hoặc là ra nước ngoài mở họp, hoặc là đi xã giao, Từ Hi Nhiễm cho rằng cuối tuần này cũng giống vậy, không nghĩ tới nhìn thấy Tưởng Dư Hoài ở phòng khách uống nước.