Chương 27: Chạm mặt

Từ Hi Nhiễm cùng Tống Tình đi trung tâm thương mại lớn nhất Lạc Thành, Tống Tình giới thiệu cho Từ Hi Nhiễm mấy cái nhãn hiệu, Từ Hi Nhiễm không nghĩ một bút tiêu tiền có vẻ cô phá của, nhưng lại không thể mua đến quá rẻ mất mặt mũi Tưởng Dư Hoài, cho nên liền chọn một cái tầm trung, nhưng mà một cái váy cũng mất 6000 tệ.

Từ Hi Nhiễm lần đầu tiên mua đồ đắt như vậy, lúc thanh toán tay đều run, hơn nữa cô biết thẻ này sẽ báo về điện thoại của Tưởng Dư Hoài, cô thanh toán anh sẽ nhận được thông báo, không biết anh có cảm thấy cô phá của không.

Váy là một cái váy lụa màu trắng, thiết kế hở vai, phần trên rất kín đáo, bên dưới là một mảnh lụa mỏng, làn váy thay đổi dần màu sắc, từ trắng đến xanh nước biển, như là có dòng nước quấn quanh, tiên khí cùng quý khí hòa hợp, Tống Tình cảm thấy cô mặc váy này tuyệt mỹ, mua để cho cô trực tiếp mặc vào.

Sau lại mua đủ loại quần áo trang sức, tổng cộng tiêu hết ba vạn, Từ Hi Nhiễm mỗi một lần thanh toán đều trấn động, nhưng Tống Tình an ủi cô, cô tiêu chút tiền ấy không đáng kể chút nào, hơn nữa cô cùng Tưởng Dư Hoài hiện tại là vợ chồng, vợ tiêu tiền của chồng là bình thường, tuy rằng Tống Tình nói rất có đạo lý, nhưng một chút đều không ảnh hưởng nội tâm thấp thỏm của cô.

Hai người đi mua mỹ phẩm dưỡng da đúng lúc gặp một gian hàng mỹ phẩm diễn ra hoạt động, hai người liền thuận tiện mua một chút, dạo đến bốn giờ, Từ Hi Nhiễm liền mời Tống Tình đi uống trà.

Trình Vân Khải đưa Triệu Niệm Gia đi mấy chỗ nổi tiếng ở Lạc Thành, buổi chiều hai người trở lại khách sạn, Trình Vân Khải hỏi Triệu Niệm Gia buổi tối muốn làm gì, Triệu Niệm Gia nghĩ nghĩ nói: “Em muốn nghe anh hát.”

Tuy rằng Trình Vân Khải có hai đêm không ngủ, lại có rất nhiều việc ảnh hưởng giọng nói, nhưng cậu ta vẫn đáp ứng, “Được.”

Hai người đi hát quá đơn điệu, Trình Vân Khải liền hẹn Hà Tinh Địch cùng mấy người bạn, hẹn xong Trình Vân Khải liền mang theo Triệu Niệm Gia đi tìm Hà Tinh Địch, Hà Tinh Địch thích đi bên ngoài chơi, đối Lạc Thành KTV tương đối hiểu biết, Trình Vân Khải để Hà Tϊиɧ ɖϊ©h͙ chọn chỗ, vừa lúc có thể cho Hà Tinh Địch cùng Triệu Niệm Gia gặp mặt một chút.

Hà Tinh Địch vừa nghe muốn đi hát tự nhiên rất tích cực tỏ vẻ có thể giúp đặt chỗ, Hà Tinh Địch hiện tại không phải độc thân, muốn đi ra ngoài chơi sẽ dẫn theo bạn gái mình, hắn gọi cho Tống Tình nói muốn đi hát, Tống Tình cũng đồng ý, Trình Vân Khải muốn đến trước, Hà Tinh Địch lại muốn đón Tống Tình cùng đi.

Lúc này Tống Tình cùng Từ Hi Nhiễm đang ở một tiệm bánh ngọt uống trà, đến 5 giờ điện thoại Từ Hi Nhiễm vang lên, là Tưởng Dư Hoài gọi tới.

Nhìn thấy điện thoại Tưởng Dư Hoài Từ Hi Nhiễm nội tâm thấp thỏm, cũng không biết có phải anh muốn nói cô tiêu tiền quá nhiều không.

“Anh Dư Hoài.” Từ Hi Nhiễm nói chuyện ngữ khí đều lộ ra chột dạ.

“Em ở đâu?”

“Em ở quảng trường Chính Hưng.”

“Anh đúng lúc ở gần đó, anh qua đón em.”

Thì ra là tới đón cô, Từ Hi Nhiễm thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Được.”

“Chú già nhà cậu điện thoại?” Tống Tình vẻ mặt bát quái hỏi.

“Ừm, anh ấy nói đến đón tớ.”

“Ui cha, chú già còn rất săn sóc.”

Từ Hi Nhiễm tắt điện thoại không lâu thì Hà Tinh Địch điện thoại tới, Tống Tình bảo hắn đón cô ấy, cô ấy mua đồ, Hà Tinh Địch vừa lúc xách đồ.

Xe Trình Vân Khải dừng ở bãi đỗ xe, Hà Tinh Địch xuống xe trước lắm miệng hỏi một câu, “Đúng rồi, nghe nói hôm nay Tống Tình là cùng Hi Nhiễm đi dạo phố, Hi Nhiễm cũng ở đây, muốn đi lên chào một tiếng không?”

Trình Vân Khải nghe được Từ Hi Nhiễm mày liền nhíu một chút, cậu ta còn chưa lên tiếng liền nghe được trên ghế phụ Triệu Niệm Gia nói: “Được nha, đương nhiên muốn đi lên chào một tiếng.”

Trình Vân Khải cũng không nói gì, mở cửa xuống xe.

Vị trí Tống Tình vừa lúc đối với cửa, cho nên cô ấy liếc mắt một cái liền nhìn thấy mấy người tiến vào, nhìn thấy bên cạnh Trình Vân Khải có nữ sinh, sắc mặt Tống Tình liền trầm xuống, cô ấy chưa từng gặp Triệu Niệm Gia, nhưng mà xem qua vòng bạn bè của Trình Vân Khải, gương mặt thanh thuần liếc mắt một cái liền nhận ra.

“Sao cô ta cũng tới?”

Từ Hi Nhiễm theo ánh mắt cô ấy nhìn lại, tự nhiên cũng thấy được mấy người đi vào.

Ánh mắt đầu tiên Trình Vân Khải nhìn thấy Từ Hi Nhiễm thiếu chút nữa không nhận ra, Từ Hi Nhiễm thích để mái bằng, che khuất toàn bộ cái trán, cả người lộ ra một loại u ám tối tăm, không thấy ánh mặt trời, lúc này tóc mái toàn bộ bị chải lên, dùng cái kẹp nhỏ cuốn lêи đỉиɦ đầu, cái trán cao bóng cùng mặt trắng nõn hoàn toàn lộ ra, mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, có trang điểm gương mặt kia càng thêm vẻ tinh xảo.

Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta thấy Từ Hi Nhiễm mặc váy đẹp như vậy, cô ngày thường luôn thích mặc quần áo to rộng nhạt màu, mùa hè cũng thường xuyên mặc áo thun to rộng áo thun dài hơn quần, hắn chưa từng nghĩ tới Từ Hi Nhiễm mặc váy sẽ đẹp như vậy, càng không biết dáng người cô tốt như vậy, hoặc là nói đã trưởng thành, căn bản không chú ý.

Màu trắng váy thật sự tôn da, thiết kế lộ vai lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng cổ thon dài, eo váy phác họa đường cong đến phập phồng quyến rũ, làn váy lụa mỏng làm cả người toát ra khí chất thanh thoát, nhẹ nhàng.

Khi còn nhỏ người người đều nói Từ Hi Nhiễm đẹp, nhưng cậu ta không cảm thấy có bao nhiêu đẹp, chắc là nhìn nhiều thành quen, lại chắc là diện mạo này cũng không phải làm cậu ta cảm thấy kinh diễm.

Chỉ là hiện tại, hoàn toàn thay đổi phong cách Từ Hi Nhiễm trước mắt sáng ngời, cậu ta lần đầu tiên biết thì ra Từ Hi Nhiễm đẹp như vậy, dáng người tốt như vậy, tốt đến mức có thể làm người liếc mắt một cái liền kinh diễm.

Triệu Niệm Gia ở bên cạnh Trình Vân Khải, tự nhiên cũng cảm giác được cậu ta thất thần, nhỏ giọng kêu vài tiếng cậu ta mới phản ứng lại.

“Suy nghĩ cái gì?” Triệu Niệm Gia nhẹ giọng hỏi.

“Không có gì.”

Triệu Niệm Gia cũng không hỏi lại.

Không chờ Từ Hi Nhiễm cùng Tống Tình phản ứng lại, Triệu Niệm Gia đã đi lên trước nhiệt tình chào hỏi, “Hi nhiễm đã lâu không gặp.”

Từ Hi Nhiễm cười gượng hai tiếng, đáp: “Đã lâu không gặp.”

Triệu Niệm Gia lại nhìn về phía Tống Tình, “Cậu chính là Tống Tình? Thật vui khi gặp cậu.”

Tống Tình sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt ở trên người Trình Vân Khải cùng Triệu Niệm Gia nhìn đi nhìn lại, trào phúng nói: “Làm sao vậy? Đăng vòng bạn bè rồi, còn đem người đưa ra ngoài gặp mặt?”