Hai người đơn giản chào nhau lúc sau Viên Mẫn liền trực tiếp đi vào chủ đề chính, “Dì nghe Vân Khải nói con kết hôn, rốt cuộc sao lại thế này? Chuyện lớn như vậy sao con không nói với dì?”
“Con không kịp nói, vốn dĩ hai nhà cũng là bàn lấy chứng trước, chuyện hôn lễ muốn về sau làm.”
“Con còn trẻ như vậy.” Viên Mẫn mặt đầy lo lắng, “Là ý của ba mẹ con sao?”
“Là bọn họ giúp con sắp xếp, nhưng mà con cũng rất vừa lòng.”
“Vừa lòng cũng không thể sớm như vậy liền kết hôn, con còn đi học, Hi Nhiễm à, con nói thật cho dì biết, có phải ba mẹ con ép con không, hoặc là có phải con gặp phải chuyện gì khó xử? Con có khó xử nói với dì, dì có thể giúp con.”
“Không có, không có ai ép con, đối phương đối với con rất tốt, con đối với anh ấy cũng rất vừa lòng.”
Từ Hi Nhiễm cùng Viên Mẫn nói một chút về Tưởng Dư Hoài, Viên Mẫn nghe được Tưởng Dư Hoài tuổi lớn lại tàn tật sắc mặt càng khó coi, lại nghe Từ Hi Nhiễm nói nhân phẩm rất tốt, gia cảnh cũng không tồi lúc sau sắc mặt bà mới tốt chút.
Viên Mẫn còn cho rằng Từ Hi Nhiễm trẻ như vậy gả chồng là bị ép hoặc là có lý do khó nói, gặp mặt mới biết được cô cũng là nguyện ý, Viên Mẫn thấy khuyên không được bà cũng chỉ có thể từ bỏ, tới gần lúc chia tay, Viên Mẫn vẫn lo lắng sốt ruột, bà nắm tay Từ Hi Nhiễm “Có thời gian nhất định phải đưa người đến cho dì xem, ủy khuất cũng phải nói với dì.”
Đến khi Từ Hi Nhiễm liên tục đồng ý rồi bà mới yên tâm.
Cùng dì Viên tách ra tài xế lại đưa Từ Hi Nhiễm đến nhà cũ Tưởng gia, ở nhà cũ bồi trưởng bối ngồi một lát Tưởng Dư Hoài liền đưa cô rời đi.
Hai người hôm nay lấy chứng ngày đầu tiên, đến nhà mới ở, Tưởng Dư Hoài ở khu biệt thự, tiểu khu tên là “Hương Hà công quán”, cách tập đoàn Thiên Hành cũng rất gần.
Hành lý của Từ Hi Nhiễm đã đem về trước, tài xế đem xe chạy đến ngầm gara, gara cũng là tư nhân, có hai tầng, thẳng tới thang máy lên lầu.
Từ Hi Nhiễm theo Tưởng Dư Hoài vào thang máy, nội tâm vừa khẩn trương vừa thấp thỏm. Cửa thang máy mở ra, Tưởng Dư Hoài trước một bước đi ra thang máy, Từ Hi Nhiễm đi theo.
Phòng khách cực lớn, trang hoàng lấy phong cách hiện đại là chủ, đỉnh đầu treo đèn trùm lộng lẫy, đối diện còn có một cửa sổ sát đất, Từ Hi Nhiễm nhìn thoáng qua, nơi này tuy rằng không lớn bằng nhà cũ Tưởng gia, nhưng trang hoàng đến càng tinh xảo, cũng càng phù hợp thẩm mỹ người trẻ tuổi.
Từ Hi Nhiễm cảm khái không thôi, đây là nơi về sau cô ở sao? Từ gian nhỏ đến đây, nơi này thật sự quá lớn, cô đến bây giờ đều cảm thấy không chân thật.
“Chỗ này là vừa mua mới trang hoàng, em nhìn xem có chỗ nào muốn cải thiện, không hài lòng cũng có thể đổi.”
Tưởng Dư Hoài nói kéo suy nghĩ cô về, Từ Hi Nhiễm vội nói: “Không có, em rất vừa lòng, hơn nữa em cũng không bắt bẻ, có thể ở là được.”
“Vừa lòng là được.” Tưởng Dư Hoài nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ nói: “Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trên đường đi tới đây Từ Hi Nhiễm luôn có câu hỏi thấp thỏm lo lắng, cô thử vài lần mới lấy hết can đảm hỏi: “Anh Dư Hoài, em… em buổi tối ngủ phòng nào?”
Ánh mắt Tưởng Dư Hoài dừng ở trên người cô, trên mặt đột nhiên cười như không cười, sau đó chỉ nghe được anh dùng một loại giọng tự nhiên lại đương nhiên nói: “Đương nhiên là anh ngủ ở đâu em liền ngủ ở chỗ đó.”
Từ Hi Nhiễm: “…”