Chương 11: Nhanh chóng kết hôn

Trình Vân Khải nghỉ hè cũng không về, cậu ta khó gặp được một nữ sinh làm mình thích như thế, đúng là lúc tình yêu cuồng nhiệt, thật sự khó tách ra, cậu ta liền tùy tiện tìm cái lý do gọi về nhà, nghỉ hè không quay về, cậu ta vào đại học lúc xong trong nhà liền không thể nào quản, đương nhiên muốn xen vào cũng quản không được, nhưng thật ra cũng không hỏi nhiều.

Cậu ta ở gần trường học thuê phòng chung cư, nghỉ liền ở cùng Triệu Niệm Gia, người trẻ hai mươi tuổi đúng là lúc tinh lực dồi dào, hai người trừ lúc ăn cơm còn lại đều ở trên giường, từ nghỉ đến bây giờ, số lần ra cửa có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lúc này đúng là lúc chạng vạng, Triệu Niệm Gia giống một con mèo lười biếng nằm ở trong lòng ngực cậu ta, ánh mặt trời màu đỏ tím từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có một mảnh nhỏ chiếu ở trên mặt, vầng sáng bao phủ, cậu ta có thể trên mặt cô ấy một tầng lông tơ nho nhỏ.

Trình Vân Khải một tay chống đầu, một cái tay khác nhịn không được ở trên mặt cô ấy sờ sờ, vật nhỏ chịu ngứa, cọ cọ trong lòng ngực cậu ta, Trình Vân Khải cười khẽ, sao lại đáng yêu như vậy.

Điện thoại lại vang lên ngay lúc này, Trình Vân Khải chấn động, lúc này phòng yên tĩnh, tiếng vang ở trong không khí phóng đại, Trình Vân Khải sợ đánh thức bạn gái, vội vàng lấy di động ra ban công, lúc này mới nhận điện thoại.

“Khải ca đang bận sao?”

“Không vội, chuyện gì?”

Trình Vân Khải sờ soạng bật lửa hút thuốc.

Bên kia Hà Tinh Địch ấp úng trong chốc lát mới thử thăm dò nói: “Khải ca, tớ nghe Tống Tình nói Hi Nhiễm muốn kết hôn.”

Trình Vân Khải nhả ra một làn khói, sương khói bao phủ gương mặt tuấn dật của cậu, lúc này đang lười biếng ghé vào lan can ban công, nghe được lời này, theo bản năng đứng thẳng lên, ngón tay siết chặt di động sợ chính mình rơi rớt một chữ nào, trầm mặc hỏi: “Cậu vừa mới nói ai? Ai muốn kết hôn?”

Vì thế Hà Tinh Địch liền đơn giản cùng Trình Vân Khải nói một chút tình huống Từ Hi Nhiễm, cũng đều là Tống Tình tiết lộ cho hắn, mang theo một chút cảm xúc chủ quan, Từ Hi Nhiễm bị mẹ kế cùng ba buộc xem mắt cùng một người vừa già vừa xấu lại tàn tật, nhà trai bên kia nhìn cô tuổi trẻ xinh đẹp liền thấy sắc nảy lòng tham, hiện tại hai bên đang bàn chuyện hôn sự, hôn lễ muốn tốt nghiệp mới làm, nhưng sẽ lấy giấy hôn thú trước.

Trình Vân Khải đột nhiên bị doạ một chút, muốn hướng về phía trước châm tàn thuốc nhưng lại châm vào tay, ngón tay cậu ta buông lỏng, đem tàn thuốc ném trên mặt đất, hỏi: “Cậu nói là thật không?”

“Tớ lừa cậu làm gì? Tống Tình cùng tớ nói, hẳn là sẽ không giả.”

Sắc mặt Trình Vân Khải có chút khó coi, “Được tớ đã biết.”

Nói xong cắt đứt điện thoại, lập tức muốn gọi cho Từ Hi Nhiễm, bên kia vang lên một tiếng, cậu ta lúc này mới nhớ tới mình bị cô kéo đen.

“Mẹ nó!” Trình Vân Khải rủa thầm một tiếng, quay người vào phòng, lấy điện thoại Triệu Niệm Gia đặt ở tủ đầu giường.

Điện thoại vang lên một chút Từ Hi Nhiễm đang tra tư liệu, cô cầm lấy vừa thấy là dãy số xa lạ, nhưng số biểu hiện là Bắc Đằng, Từ Hi Nhiễm tưởng bạn học nào mới đổi số, liền trực tiếp ấn nghe.

“Từ Hi Nhiễm.”

Từ Hi Nhiễm nghe thấy giọng nói quen thuộc, tâm đột nhiên nhảy lên một chút.

“Tớ nghe nói cậu muốn kết hôn?” Bên kia điện thoại giọng Trình Vân Khải trầm đến đáng sợ.

Từ Hi Nhiễm hôm nay mới cùng Tống Tình gặp mặt, chuyện này hẳn là Tống Tình lộ ra, cô không trách Tống Tình miệng rộng, tuy nói việc này không cần thiết nói cho Trình Vân Khải, nhưng cũng rõ ràng cậu ta sớm hay muộn sẽ biết.

“Ừm, tớ muốn kết hôn.”

“Cậu nghĩ gì vậy? Cậu còn học đại học cũng chưa tốt nghiệp, còn chưa rõ mình muốn cái gì sao lại kết hôn?” giọng Trình Vân Khải mang theo tức giận nồng đậm, “Chuyện này sao không nói cho tớ? Là mẹ kế ép cậu sao? Bà ta uy hϊếp cậu? Cậu sao không tìm tớ giúp?”

Cậu ta giống như rất tức giận, trong giọng nói tức giận giống như thông qua điện thoại thiêu đốt đến trên người cô, cũng không biết là tức giận cô gặp chuyện không nói cho cậu ta, hay là tức giận cô muốn kết hôn. Trình Vân Khải gia cảnh không tồi, đi học tiền tiêu vặt của cô không đủ, tiền tiêu vặt cậu ta hoàn toàn có thể gánh vác cô, tuy rằng mẹ kế cho tiền tiêu vặt rất hà khắc, nhưng bởi vì có Trình Vân Khải, Từ Hi Nhiễm cũng không quá đói bụng.

Nếu tìm Trình Vân Khải giúp, bốn năm học phí Trình Vân Khải cũng có thể giúp cô, sẽ hoàn toàn không chịu uy hϊếp của mẹ kế, cô cũng không cần gả cho một người mới gặp không lâu.

Nếu cô cùng Trình Vân Khải không ở bên nhau, nếu cô không thẹn với lương tâm cũng chỉ coi cậu ta là bạn đơn thuần, có lẽ cô có thể qua ải này, chính là cô hiểu ý nghĩ của mình với cậu tq, cũng rõ ràng hiện tại bên người cậu ta đã có nữ sinh khác, huống chi lần này Trình Vân Khải cũng thật sự động tâm.

Cô cũng không muốn xin giúp đỡ, cho nên cô nói: “Không cần.”

“Không cần? Cậu có ý gì? Cậu thật sự muốn nghe theo mẹ kế an bài gả cho người vừa già vừa xấu kia? Cậu nếu gả qua đời này liền hủy.”

Hồi lâu không nghe được cô trả lời, Trình Vân Khải lại nói: “Từ Hi Nhiễm tớ nói cậu nghe, trước đừng có gấp lãnh chứng, tớ lập tức trở về, mặc kệ gặp phải chuyện gì, chờ tớ về lại giải quyết.”

Cậu nói xong, Từ Hi Nhiễm đột nhiên nghe được bên kia điện thoại truyền đến một trận sột sột soạt soạt, tiếp theo một tiếng nũng nịu hỏi: “Anh ở đây gọi điện thoại cho ai vậy?”

Trình Vân Khải bị ôm lấy eo, cậu ta nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nữ sinh ngửa đầu nhìn, còn buồn ngủ, cậu ta xoa xoa đầu cô ấy, giọng mềm nhũn, “Tỉnh?”

“Hửm… sao còn dùng di động của em gọi?”

“Qua bên kia chờ anh một chút, một lát là xong.”

Nữ sinh bĩu môi làm nũng, “Hôn một cái.”

Trình Vân Khải giận một câu, “Đừng quậy.”

Nữ sinh lại cười ha hả dẫm lên chân cậu ta một chút hôn một cái, bẹp một tiếng, lúc này mới lưu luyến không rời buông lỏng tay ra, xoay người đi phòng khách.

Trình Vân Khải tuy rằng cố ý che lại ống nghe, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn nghe được đối thoại của hai người, cậu ta thế mà cũng sẽ dùng giọng ôn nhu cưng chiều như thế nói với người ta, mặt mày ôn nhu đối một nữ sinh là bộ dáng gì? Hẳn là không phải vẻ mặt thiếu tiền đi?

“Từ Hi Nhiễm, tớ nói cậu nghe được không?” Giọng ống nghe bên kia lại nghiêm khắc lên.

“Cậu đã quên chúng ta đã tuyệt giao sao? Chuyện của tớ cũng không cần cậu hỏi đến.”

Cô nói xong liền cúp điện thoại, Trình Vân Khải cắn chặt răng, “Dám tắt điện thoại.” Bên kia vang lên tiếng quen thuộc, lại bị cô kéo đen, mẹ nó! Trình Vân Khải tức giận đấm thật mạnh ở lan can, làm nó phát ra một trận ong ong.

Trình Vân Khải trở lại phòng khách, Triệu Niệm Gia ngồi xếp bằng ở trên sô pha ăn đồ ăn vặt xem TV, trên bàn trà phòng khách để đầy cơm hộp, hai người sẽ không nấu cơm, đói bụng liền gọi cơm hộp.

Trình Vân Khải đưa điện thoại cho cô ấy, Triệu Niệm Gia hỏi: “Anh cùng ai gọi điện thoại?”

“Từ Hi Nhiễm.”

“Cô ấy còn giận anh sao? Việc này là anh xử lý không đúng, anh nên cùng cô ấy xin lỗi.”

Trình Vân Khải đi đến bên cạnh đem cô ấy ôm vào trong lòng ngực, hôn một cái lêи đỉиɦ đầu nói: “Trong nhà đã xảy ra một chút chuyện, anh ngày mai trở về một chuyến.”

Triệu Niệm Gia từ trong lòng ngực tránh ra, méo miệng, trong mắt ngập nước ánh mắt lộ ra ủy khuất, “Anh phải đi về? Vậy anh đi rồi em làm sao bây giờ?”

“Chơi mấy ngày, anh rất nhanh sẽ trở lại.”

“Nhưng em luyến tiếc anh đi.” cô ấy ôm eo đem cậu ta ôm chặt lấy, “Anh nói ngày mai đưa em đi công viên giải trí, nếu không anh ở cùng em mấy ngày đi, mấy ngày để em có chuẩn bị tâm lý rồi mới đi, anh đột nhiên rời đi như vậy, em sẽ rất khổ sở.”

Cô ấy đáng thương cầu xin Trình Vân Khải trong lòng khó chịu, Trình Vân Khải luôn luôn đều là muốn làm cái gì liền lập tức đi làm, chỉ là cậu ta hiện tại có uy hϊếp. Nhìn nữ sinh trong lòng, cả người nằm ở trong lòng cậu ta, tay mềm mại chặt chẽ ôm cậu ta, sợ vừa buông ra cậu ta liền rời đi, hoàn toàn ỷ lại.

Trình Vân Khải cuối cùng vẫn là mềm lòng, vậy lại trì hoãn mấy ngày đi, Từ Hi Nhiễm cùng tên kia là xem mắt, phải ở chung một thời gian mới đi lãnh chứng, không nhanh như vậy.

Từ Hi Nhiễm cầm điện thoại hồi lâu không phục hồi tinh thần, bên tai vẫn truyền đến tiếng cười của nữ sinh còn có tiếng Trình Vân Khải sủng nịch oán trách.

“Các ngươi nếu là còn dám khi dễ cô ấy, lão tử đánh chết các ngươi.”

Đó là khi còn nhỏ cô bị người ta cười nhạo, vẫn là tiểu thiếu niên Trình Vân Khải đem cô bảo vệ ở sau người, tay nắm chặt quyền, đối với mấy người phía trước còn cao hơn cậu ta một cái đầu nhe răng trợn mắt.

“Cũng cho Khải ca ăn một chút.”

Đó là lúc sơ trung, cô ăn lẩu Oden, cậu ta thò qua cợt nhả mà ăn.

“Yên tâm đi, Khải ca có một miếng ăn sẽ không bỏ đói ngươi.”

Đó là cậu ta biết cô đem tiền tiêu vặt nộp phí hội, sau khi cô hỏi tiền trong nhà không có kết quả, đem tiền của mình đưa cho cô.

Cùng Trình Vân Khải lớn lên, cô gặp qua rất nhiều bộ dáng cậu ta, có hung ác, có không biết xấu hổ, có khí phách, nhưng cố tình chưa thấy qua bộ dáng cậu ta đối với người yêu đau tận xương.

Là bộ dáng như nào, mặt mày ôn nhu Trình Vân Khải nhất định thực mê người đi.

Từ Hi Nhiễm tự giễu cười cười.

Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại kéo suy nghĩ cô về, cúi đầu vừa thấy, là Tưởng Dư Hoài gọi tới, Từ Hi Nhiễm sắp xếp cảm xúc xong, nhận điện thoại.

“Cô Từ?”

“Anh Tưởng?”

“Là tôi.”

“Anh Tưởng gọi điện thoại tìm em có chuyện gì sao?”

“Tôi muốn hỏi một chút, cô Từ đối với tôi còn có ý kiến gì không.”

Từ Hi Nhiễm khó hiểu, “Em… Không có ý kiến gì.”

“Nếu không có ý kiến gì, tôi bên này là muốn mau chóng định ngày kết hôn.”

“…”

Tuy rằng Từ Hi Nhiễm đã thuyết phục chính mình đi một bước xem một bước, nhưng nghe được lời này cô vẫn ngẩn ra trong chốc lát, Từ Hi Nhiễm rất rõ ràng có rất nhiều chuyện cô không thể thay đổi, giống như lúc 6 tuổi mẹ mất, cô không thể không đi theo người ba trước nay chưa thấy qua, như hiện tại, vì có thể thuận lợi học xong đại học, cô không thể không gả cho một người vừa mới gặp.

Cô quá nhỏ quá yếu, còn không đủ kiên cường để có thể thay đổi vận mệnh chính mình.

Đối với tương lai tràn ngập sợ hãi cùng lo lắng, nhưng cô biết một khắc cô gật đầu kia cô đã không có đường lui.

Trình Vân Khải bảo cô chờ cậu ta trở về rồi nói, chờ cậu ta trở về có ích lợi gì, hết thảy đều đã không giống nhau, lúc cậu ta lựa chọn tổn thương cô cũng đã định cậu ta không có khả năng lại trở thành chỗ cho cô dựa vào.

Mặc kệ là mẹ hay là Trình Vân Khải đều sẽ không cả đời làm bạn ở bên người cô, con đường của mình vẫn là chính mình đi.

Từ Hi Nhiễm hít sâu một hơi, đối với điện thoại cười cười, đáp: “Được.”