“không phải.” Mão Đan liếc nhìn xung quanh, cậu thở phào khi không thấy ai, nói: “Có một con rắn đen đại nhân bảo ta tới tìm ngươi, hắn bây giờ đang ở trong một khu rừng sâu, hình như đang bị thương.”
“Hử? Thật sao?” chim người đỏ nghe xong khuôn mặt trầm lại, sức mạnh chèn ép tràn ra xung quanh, cả cái tiệm đều rung động, chứ đừng nói con sóc chưa hoá hình nữa.
Mão Đan nằm dưới đất không dậy nổi, âm thanh run rẩy, “Ta… ta… nói đều là sự thật!”
Khí thế đè ép rộng lớn làm con sóc ở dưới đất không động đậy được, nếu mà thời gian lâu hơn chút, có lẽ nội tạng của cậu sẽ vỡ vụn, còn có thể chết.
Mão Đan không biết là cậu chỉ đi chuyển lời mà thôi, tại sao lại bị đối đãi như thế này, giờ đây cậu kinh khủng bất an, trong đầu cậu đã thấy cảnh mình và mẹ ở dưới âm phủ gặp mặt rồi.
Chèn ép nới lỏng, chim người đỏ ngồi xổm xuống, cái mũi ngửi về phía trước, khó hiểu lẩm bẩm: “Đúng thật có mùi vị của hắn nhưng rất nhạt, nhưng cũng có mùi vị của ông rùa, bao gồm…. mùi thối nồng nặc.”
Chim người đỏ nói: “Ngươi bao lâu rồi chưa tắm?”
“Hả?” Mão Đan khó hiểu, sau đó mặt cậu nóng bừng lên, nhất định là bị con chồn thối lây truyền mùi vị, làm cậu bây giờ rất ngượng ngùng.
Chim người đỏ suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “bỏ đi, cô đoán thứ nhỏ xíu như ngươi không dám nói dối.”
Hắn dơ tay lên nhấc con sóc mềm nhũn đặt lên vai, đôi cánh mở ra đóng lại hoạt động một hồi, đi thẳng tới cửa sổ, nói: “Ngươi nói con rắn đen đó đang ở nơi đâu, chỉ đường cho ta.”
Mão Đan thở phào nhẹ nhõm, nói cho hắn biết vị trí của khu rừng đó, thấy hắn bây giờ định đi mà còn không giấu diếm gì, hoang mang nói: “Rắn đại nhân còn nói, đừng cho--- cho--- ai biết---”
Cậu hét khàn cả họng.
Ai ngờ chim người đỏ trực tiếp đẩy cửa sổ ra, xông ra ngoài trong chớp mắt, đôi cánh hoa lệ to lớn vung ra, giống như tia chớp màu đó phóng nhanh trong đêm, trong chớp mắt không thấy bóng hình.
Cảm giác mất khống chế với không chân thật đối với Mão Đan chưa bao giờ được bay lên trời, làm cậu cảm thấy kí©h thí©ɧ vô cùng.
Dưới sự kí©h thí©ɧ làm thức tỉnh cảm giác sảng khoái, hoá ra cảm giác bay trên không trung là như vậy.
Vù….
Tốc độ nhanh tới tột cùng, chim thú tuần tra Yêu Kinh chỉ cảm thấy có cơn gió bay qua, tốc bay làn váy của mình, chim thú giống cái khuôn mặt đỏ bừng, phát ra âm thanh chói tai: “aaaaaaa---” (chim thú = loài chim)
Tốc độ như thế này, người khác muốn nhìn cũng không nhìn thấy….
Nhưng mà khổ nhất là Mão Đan, thân hình nhỏ nhắn của cậu không chịu đựng được sức ép của gió, đôi tay nhỏ nắm chặt lấy áo trên vai hắn, cơn gió lạnh thấu xương vù vù bay qua, làm bộ lông cậu bay về phía sau.
Vù vù vù….
Mão Đan nhất thời bám không vững, nửa người sau ở không trung, chỉ dựa vào ngón tay nắm chắc lấy áo mới không bị rới xuống, trong tình thế nguy cấp cậu tóm lấy mái tóc của chim người đỏ, ai ngờ cậu vừa túm lấy giống như bật công tắc của đối phương vậy.
Hắn đột ngột phanh gấp giữa không trung, hét lên: “Không được túm tóc ông! Sẽ trọc đó!”
Trong lòng bàn tay Mão Đan nằm mấy sợi tóc, kinh ngạc nói: “đại nhân, tóc của ngài…” dễ dàng rụng lắm sao?
Chim người đỏ đặt Mão Đan trên tay, tiếp tục lên đường, nói: “Nhóc con, ngươi tên là gì?”
Mão Đan ở trong lòng hắn không còn cảm giác mất khống chế, cả người cậu nằm bẹp trong lòng bàn tay hắn, lên tiếng hồi đáp: “Ta là Mão Đan, qua mùa đông này là 100 tuổi.
“Trứng lộn?”
“... là Mão Đan.”
Mão Đan trong lòng cạn lời, thực ra sau cái tên của cậu là một câu chuyện, mẹ cậu là một con sóc không chịu trách nhiệm, từng sinh cậu ra xong vứt cậu cho cha, tự mình chạy tới nhân gian ăn đồ ngon, sau đó ăn phải trứng lộn thì yêu thích không ngừng.
Lúc đầu đúng thật gọi cậu là “Trứng lộn”, may mà cha cậu là con sóc văn minh, đã sửa tên cho cậu thành “Mão Đan” cái tên này. (Mão Đan với trứng lộn bên trung có cách nói giống nhau nhưng nghĩa khác.)
Từ khi Mão Đan biết cái tên của mình từ đâu mà có, cậu thực sự yêu cái lí trí của ba, nhưng khi đó cha cậu đã chết, khi đó cha ra ngoài tìm kiếm lương thực qua mùa đông, vô tình rớt xuống hồ nước, đợi khi mẹ cậu đi tìm thì cha cậu đã bị đông thành bằng dưới đáy hồ.
Trên tay còn ôm chặt lấy hạt dẻ, chỉ muốn mang về cho vợ con ăn.
Từ khi đó mẹ cậu không tuỳ hứng nữa, có trách nhiệm tới cùng với Mão Đan, ra ngoài tìm kiếm thức ăn sau đó cho con ăn, đều là mẹ cậu làm hết.
Mão Đan không có anh chị em gì, trước kia mẹ cậu từng sờ đầu cậu nói: “con là kết tinh tình yêu của cha và mẹ, độc nhất vô nhị, mẹ chăm sóc cho mình con là được.”
Nhưng mà không lâu sau đó, mẹ cậu cũng rời cậu mà đi, bị một con rắn đuôi chuông nuốt vào trong bụng.
Con rắn đó leo vào trong hang động, tấn công mẹ, vào thời khắc này bà ấy dùng sức đẩy Mão Đan ra khỏi hốc cây, rời xa nhà mới bảo toàn tính mạng.
Trong chớp mắt cậu mất mẹ, cũng mất luôn nhà.
Mão Đan không dám quay về hốc cây đó nữa, cậu sợ hãi nhìn thấy vết máu của mẹ, cậu sợ hãi vô cùng, ngay cả xác cũng không còn.
Nhỏ yếu và nhút nhát xuyên nát cuộc đời cậu.