Mão Đan ngơ ngác lấy tờ giấy xuống, trên tờ giấy có ghi một địa chỉ “Tiểu viện Trâm Ngọc Các, đi về phía đông 1000 mét đường Giao Dương” cái nét chữ xấu hoắc nghệch ngoặc này, vừa nhìn liền biết là tên chồn thối đó viết.
Sau đó cậu gãi đầu, hình như cậu quên đi cái gì đó?
Cậu đột nhiên bừng tỉnh, toang! Quên mất tìm người!
Mão Đan nhảy về phía tây, hi vọng rắn đại nhân không tức giận.
Mà con rắn cô độc ấy vẫn cuộn mình nằm yên tại chỗ, liếc nhìn bầu trời, lè cái lưỡi rắn lạnh lùng, cái đuôi hắn cuốn lấy hạt dẻ gần như nát vụn, lẩm bẩm một câu: “Giờ Sửu rồi.”
Quán lông dài, cái tên cửa hàng này y như cái tên của nó, vẫn luôn mở cửa vào lúc nửa đêm, có rất nhiều yêu đi vào.
Những động vật trọc lông đi vào, khi đi ra thì có bộ lông óng ả đẹp đẽ, ánh mắt tự tin mình rất đẹp, không ngừng đánh giá tốt cửa hàng này.
Mão Đan thở hổn hển chạy tới nơi này, cậu nằm bẹp xuống nghỉ ngơi, ai bảo nguyên hình của cậu chân ngắn làm gì…
Trong mắt của người bình thường, 3000m chỉ là khởi động mà thôi, còn đối với cậu thì là con đường không thấy điểm đến.
Mão Đan nghỉ ngơi được một hồi thì thấy có một yêu bị đá bay ra ngoài, suýt nữa thì đập phải người cậu bẹp dí.
Nhìn thấy có một yêu bị đánh về nguyên hình, nhìn giống như con cá sấu, trên lưng màu xanh trơn bóng của hắn lại mọc ra tóc màu đen, giống như cái nồi úp lên đầu, vừa kì dị vừa khó coi.
Cá sấu che lại khuôn mặt sưng lên của mình, quay về hướng trong quán chửi mắng: “Ngươi làm ăn kiểu gì thế! Người ta muốn bộ tóc, ngươi xem ngươi làm cái gì!”
Nói xong nó tốc tóc mái mình lên, cao một cách vô lý, bị gió thổi rất ra sau đầu.
Mão Đan kinh ngạc, ở trong yêu kinh cấm đánh nhau mà?
Vào lúc này một nam tử mặc áo lông màu đỏ đi ra ngoài, phía sau lưng là đôi cánh rộng lớn màu đỏ, thân hình cao lớn, eo thon chân dài, diện mạo yêu nghiệt lại đẹp đẽ, trên đầu còn cắm chiều chiếc lông màu đỏ, chính là con khổng tước đứng giữa trời hoa. (nó xoè đuôi ra là hoa)
Nhưng mĩ nhân này mở miệng nói, lại làm cảnh tượng đẹp như mơ này vỡ vụn.
Chim người đỏ khoanh tay trước ngực, đôi mắt lạnh lùng nói: “** lắm chuyện, ông đây có thời gian kiếm chuyện như ngươi, thì đã đi tự sát từ sớm rồi, ngươi sống có ý nghĩa gì? Thôi thì đừng sống nữa, làm tóc cho ngươi còn kiếm chuyện, thôi thì coi ông đây có lòng tốt làm việc thiện, miễn phí cho ngươi ôm lấy mái tóc đi chết.”
Cá sấu: “…”
Mão Đan: “…”
Cá sấu bị chửi bừng khóc, che đôi mắt tràn đầy nước mắt bỏ chạy.
Chân Mão Đan lùi về phía sau, đây là người cậu cần tìm sao… nhìn giống như rất khó tính…
Mà cậu cũng không có rụng lông.
Nhưng mà giây sau chim người đỏ này lấy một sợi lông từ trên cánh xuống, nhăn mày nói: “Chậc, bị tức giận lại rụng một cọng lông rồi.”
Sau đó cắm trực tiếp lên đầu sợi lông đỏ đó, cùng với những cái lông khác làm trang sức sặc sỡ.
Mão Đan: “…”
Chim người đỏ ngáp, đang định đóng cửa tiệm lại thì nhìn thấy con sóc nhỏ đứng ngơ ngác ngoài cửa, hiếu kì hỏi: “Sao thế? Ngươi muốn dài lông?”
Mão Đan nghe thấy kéo cái đuôi mình ra, lông nhỏ bồng bềnh khá nhiều, vừa làm ấm tay vừa mềm mại, nhìn cũng đẹp. Sau đó cậu lắc đầu với hắn, bày tỏ lông của mình rất nhiều, không cần mọc thêm.
Tiếp sau đó hắn đóng cửa, Mão Đan vội vã xông lên, xông vào phòng bằng khe hở, suýt chút nữa thì kẹp phải đuôi, vấp phải xuống đất trượt một quãng dài, “ đợi đã!”
Chim người đỏ cau mày nói: “Sao nào? Ngươi tới phá tiệm ư?”