Chương 6: Chồn hôi vô liên sỉ 1

6 chuột nhân màu trắng vác lên vai cái kiệu bắt mắt, nghênh ngang đi trên đường.

Gặp yêu chắn đường đều không khách khí đá ra, mắng mỏ: “Cút đi cút đi! Không biết chuột nương tử xuất hành, những người khác tránh đường sao?”

Trong chốc lát cả con phố lớn vì kiệu của chuột nương tử ép ra thành còn đường nhỏ, Mão Đan cũng âm thầm lùi ra sau, vì đại nhân vật này cậu cũng quen biết.

Chuột nương tử, năm nay hơn 1000 tuổi, tu vi cao cường, nơi ở căn phòng rộng nhất yêu kinh, thì đó là yêu cung rồi.

Cô ta là người công khai tranh chấp yêu đế, rất nhiều tộc thú đều rất ủng hộ cô, phần lớn là giống đực, thậm chí còn có người ăn nói ngông cuồng rằng nếu cô ta không có được làm yêu đế thì sẽ tự sát tạ tội.

Nghe đồn tính tình âm hiểm độc ác, đặc biệt thù dai, nếu như cô ta không thích thứ gì, thì thứ đó hôm sau liền biến mất.

Cho nên không có ai dám đắc tội cô ta.

Mão Đan càng không dám đυ.ng tới đại nhân vật này, đợi chiếc kiệu đi qua mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên chuột nương tử ở trên kiệu phất tay, “Dừng.”

Chuột nương tử trực tiếp tốc rèm lên, lộ ra khuôn mặt tuyệt diễm, đôi mắt tím của cô nheo lại, mũi cô động đậy ngửi mùi, khuôn mặt đen lại lạnh lùng nói: “Ngửi thấy mùi làm người khác buồn nôn, là con rắn thối đó.”

Nhưng khi cô ngửi lại lần nữa, mặt cô ngơ ngác, sờ lên mũi mình, lầm nhẩm nói: “Nhưng mùi vị dường như không giống nhau… là ảo giác sao?”

Yên tĩnh một hồi cô ta mới phất tay, chiếc kiệu tiếp tục lên đường.

Cả con phố nhẹ nhõm hơn khi cô ta rời đi, nhiều yêu chờ cô ta rời đi mới nhỏ nhẹ bàn tán.

“Chẳng thích cô ta chút nào, chẳng biết nếu cô ta lên làm yêu đế thì sẽ ban hành đế lệnh gì nữa.”

“Sao lại có người không thích chuột nương tử? Cô ấy siêu đẹp đó!”

“Tôi nói mặt cô ta à? nói tính cách mà!”

Tiếp theo đó nhiều yêu chia thành hai phái, tranh chấp không ngừng, nước bọt bắn xuống đất không ngừng, đấm đá kẻ địch bằng khoảng cánh không khí, giống như làm vậy có thể doạ được đối phương vậy.

Nếu không thì không còn cách nào, ở yêu kinh nghiêm cấm đánh nhau, cho nên đánh nhau bằng miệng rất hoành hành.

Ví dụ như bây giờ một con sói hoang mắng chửi hổ yêu: “Cẩn thận lão tử cắn đứt ** của mày, ai bảo mày gắn bảo thạch linh tinh chói mù mắt!”

Hổ yêu còn không biết ngượng ngùng, ở giữa đường cởϊ qυầи lót ra, dùng hành động sỉ nhục đối phương, mặt dày nói: “Có gan thì tới! Miệng của mày còn không to bằng ** của tao!”

Mão Đan ở xa dựng tai lên hóng hớt, cậu là đứa bé trong sáng, nghe hông hỉu.

Tộc thú này cãi nhau là vì ủng hộ yêu khác, Mão Đan không thường xuyên tới yêu kinh, cho nên cậu không biết có mấy người tranh chấp, cậu chỉ biết một trong số đó là chuột nương tử có phong cách đặc biệt nổi bật.

Ài…. ai lên làm yêu đế đều không có liên quan tới cậu, dù sao thì cậu chỉ là con sóc nhỏ, ở bên ngoài kiếm ăn qua ngày, không có cơ hội quen biết nhiều nhân vật lớn.

Cùng lúc này có một cỗ mùi thối rõ ràng từ bên cạnh bay tới, Mão Đan vô tình ngửi mùi, mặt cậu đột biến, nhanh chóng bỏ chạy.

Kết quả bị một cái đuôi kéo cổ lại, cái mùi vị nồng nặc ấy suýt chút nữa làm cậu ngất ngây.

Chỉ thấy một con chồn hôi tục tĩu đứng ở bên cạnh, lớp lông màu trắng đen xen kẽ, ngoài cùng phủ một lớp bụi bên ngoài. (không biết là tro bụi hay là màu xám nữa, chắc lông màu xám.”

Ngoại trừ chồn hôi có mùi khó ngửi, con chồn hôi trước mắt hiển nhiên đã lâu không tắm.

“Ôi, hảo huynh đệ, làm sao nhìn thấy ta thì chạy đi thế? Đã quên chuyện hồi nhỏ của chúng ta rồi sao, còn chui qua nhiều hốc cây kiếm trứng chim nữa.”

Mão Đan đen mặt cãi cố: “Là ngươi lừa ta đi, cuối cùng ngươi mang hết trứng chim đi không quản ta nữa, làm ta bị chim mama coi như kẻ xấu ra sức mổ ta.”

Con chồn hôi trước mắt là đơn phương diện “Huynh đệ”, từ nhỏ đã quen biết, nhưng mà từ trước luôn là hắn lừa cậu, cùng tuổi với cậu, cũng hoá hình vào mùa đông sắp tới.

Mão đan không muốn quen biết hắn, vì hắn không có liêm sỉ gì, đúng là nỗi nhục của giới chồn hôi.

Lần này tìm tới cậu nhất định không có chuyện gì tốt.