Chương 4: Yêu Kinh

Tất cả chi tiêu ở Yêu Kinh đều dùng bằng yêu thạch, Mão Đan không những yếu đuối mà còn nghèo….

Cậu không có gì để tích trữ, nửa viên yêu thạch cũng không có, chỉ có thể ở bên ngoài giống như dã thú khác đi kiếm hạt dẻ, ăn hạt dẻ, đi ngủ qua đông sau đó đợi chết.

Hết cách, loài sóc sống tới khi biến hình đã là tốt lắm rồi.

Nếu như có yêu quan sát kĩ lưỡng có thể nhìn ra một mảnh đất trống ra nơi chất đầy động vật, trong đó có con sóc nhỏ đang đi, cậu còn cảm thấy hôm nay yêu đặc biệt ít, không có chen chúc như lần trước.

Có những yêu kinh ngạc bàn tán: “Trời ơi, hơi thở đó là của vị tộc thú bậc cao, con sóc đó lợi hại vậy sao?”

“Không không, ta đoán nó bị đại nhân vật kí hiệu rồi, trở thành thức ăn riêng! Chúng ta mau cách xa nó! tránh bị vạ lây.”

“Mẹ nó, là mùi vị kẻ thù rắn của mình…”

Mão Đan không biết bọn họ đang nói cái gì, con sóc con đi đi dừng dừng về phía trước, thẩm tra phía trước hơi chậm.

Lúc này có bóng đen xuất hiện trên đầu cậu, cậu ngẩn đầu lên nhìn một cái hết cả hồn, chân một con rùa còn tí nữa dẫm lên người cậu.

Nếu không phải cậu né nhanh, thì sớm bị đạp bẹp thành bánh sóc rồi.

Con rùa già chậm chạp cúi đầu, đôi mắt đυ.c ngầu của nó nheo mắt ghé sát lại nhìn, coi như con mắt bị cận thị nặng nhìn sát mới nhìn rõ con vật nhỏ.

Giọng nói già nua phát ra âm dài: “Ồ~ xin lỗi nha, lão phu không nhìn thấy ngươi.”

Nói xong, nó dịch chuyển sang bên để cậu có không gian hoạt động.

Mão Đan vã mồ hôi quá nhiều, lắc đầu: “Không sao đâu ông cụ.”

Con rùa già và Mão Đan tiếp tục tiến về phía trước, đột nhiên con rùa già dừng chân lại, giọng nói ôn hoà nói với Mão Đan: “Lên đầu lão phu đi, ta đưa ngươi tới phía trước.”

Mão Đan từ chối rồi thấy ông vẫn kiên trì, cậu đành gật đầu nhảy lên đầu con rùa, sau đó ngẩng đầu lên để cậu nhìn thấy rõ hơn.

Tầm nhìn của sóc rất eo hẹp, cái gì cũng không nhìn được, nhưng mà ở trên đầu rùa lại có thể nhìn thấy phía trước.

Phía trước có tinh thạch màu vàng đang quét hổ yêu toàn thân, quét tới thân dưới đột nhiên vang lên tiếng tít tít, đột nhiên lính đó hét lên: “Có phải giấu vũ khí rồi không1”

Con hổ há miệng nhe răng ra: “Đánh rắm, ông đây chỉ mặc cái qυầи ɭóŧ, giấu được vũ khí gì?”

“Nếu ngươi không chột dạ thì cởϊ qυầи lót ra kiểm tra!”

“...Cởi thì cởi!”

Sau đó hổ ở trước mặt yêu, cởi ra tấm che đậy duy nhất ra, ai ngờ tinh thạch chiếu lên chỗ nào đó kêu “Tít Tít tít!”, làm một số yêu đỏ mặt, ế.

Lính kiểm tra: “Đây là cái gì?”

“Con chym a, cũng được coi là vũ khí à??”

Nhưng đây không phải là con chym bình thường, mà con chym được đính lên vàng bạc đá quý, ở đêm tối phát sáng lên ánh quang đặc biệt, có thể làm chói mắt không ít yêu.

Vừa làm mất thời gian vừa không nói nên lời.

Cứ như vậy, ai đeo trang sức đều tít tít mấy tiếng, nếu như mang theo vũ khí sắc bén thì không được vào thành.

Hôm nay thẩm ra nghiêm khắc, cũng không biết là vì nguyên do gì.

Nhưng mà tốc độ di chuyển của rùa quá chậm, đi một bước thì yêu khác đi năm sáu bước, làm Mão Đan không ngừng nghĩ, hay là cậu đi xuống cái xe dởm này đi… cậu tự bò cũng tới được cửa rồi.

Nhưng nhìn thấy ông rùa lớn tuổi rồi còn mang theo mình, Mão Đan không mở lời nổi.

Cứ như vậy chờ đợi trong chậm rãi, cuối cùng cũng tới phía trước, hai con kiến mặc áo giáp lính đang dùng bút lông ghi chép không ngừng, bọn họ là con kiến bình thường.

Ở trong yêu giới rộng lớn này, binh kiến dùng để chiến đấu, chỉ vì kiến quá nhiều, cho dù chiến lực không cao cũng có thể kiên trì được lâu.

Binh kiến không ngẩng đầu lên, nói: “tên gì.”

“Mão Đan.” (maodan)

“Trứng vịt lộn?” (maodan)

“là Mão Đan.”

“Viết thế nào? Thôi viết trứng vịt lộn đi.” (maodan)

Mão Đan: “….”

Binh kiến trước mắt làm việc qua loa.

Khi binh kiến ngẩng đầu lên, đang định nói tới tinh thạnh kiểm tra, nó sững sờ nhìn vào con rùa, đột nhiên rùng mình, chỉnh thẳng lại cái mũ, bộ dạng đang làm việc nghiêm túc.

Khuôn mặt nở nụ cười: “Ôi, sao ngài lại đích thân tới đây? Mời vào mời vào. Nè! Phía trước đều nhường đường, để vị này đi trước.”