Chồn hôi đau lòng nói: “Ta vẫn thích tính thẳn thắn của ngươi.”
Tiếp theo đó nó lại nói: “Tuy là hoàn cảnh nơi ở bình thường, nhưng có chỗ ở là được, hai đứa nằm ở ổ cỏ bên cạnh, ta cuốn lại sẵn rồi.”
Ở hai góc trong căn phòng có hai đống cỏ, nhưng mà rất là lộn xộn, không có chú tâm làm.
Mão Đan bất đắc dĩ mà nghĩ, tìm được chỗ ở, cũng là gặp may mắn trong sự đen đủi.
Một lúc sau.
Mão Đan tạo một cái ổ xinh đẹp cho mình, lại lấy tấm da lông trên người mình đặt vào trong, nhưng bên trên toàn vết nứt còn bẩn nữa…
Nó lạc quan nghĩ, cuộc sống sẽ có ngày tốt lên.
…
Bấy giờ ở một căn nhà to lớn ở yêu kinh, xung quanh đen tối như bóng đêm, không có những đồ bố trí bằng gỗ nào, chỉ có bóng tối phủ đầy trên mảnh đất này, rất áp lực lại lạnh lẽo.
căn nhà này có diện tích rộng lớn, ở yêu kinh có vùng đất lớn không phải người bình thường.
Ở đây đều có dấu tích của rắn, nhiều con rắn nhỏ trườn ở dưới đất không ngừng phát ra âm thanh sss, con nào cũng độc, có trận tự trườn xung quanh giống như binh sĩ đề phòng những người bên ngoài.
Nhưng mà bọn nó lại cách xa nhà chính, vì ở đó có tồn tại lớn mạnh.
Căn phòng đen tối, không khí lạnh như hầm băng, có cỗ hơi thở bằng tuyến trải khắp nơi.
Quân Thất ngồi nhắm mắt trên ghế, hắn đem mình chìm vào trong bóng tối, trên tay còn cầm viên màu đen.
Đột nhiên rèm cửa bị kéo lên, ánh nắng chói mắt chiếu vào bên trong, đánh vỡ bầu không khí đen tối yên tĩnh này.
“Ngươi không thể nhìn thấy ánh sáng à? chắc dì da đen như vậy.”
Quân Thất: “….”
Người tới là Hồng Tước, trên đầu nó cắm nhiều cái lông màu đỏ hơn trước kia, vì lông hắn rụng xuống không nỡ vứt đi, ai mà không biết còn tưởng là trang sức sặc sỡ nào đó.
Quân Thất: “Tìm bổn toạ có chuyện gì?”
Hồng Tước: “Không có chuyện gì không thể tìm ngươi à?”
Tình cảm dỏm.
“Chậc, ngươi cũng biết Kim Lợi tên khốn nạn đó làm ra chuyện gì rồi nhỉ! Á áo!” Hồng Tước tuỳ ý ngồi xuống ghế, vừa ngồi xuống lại nhe răng đứng lên, vì cái ghế này lạnh cả mông nó.
Người rắn lạnh, thích nơi ẩm ướt lạnh lẽo, nhưng mà lạnh như hầm băng vạn năm không tan thì ít khi thấy.
Quân Thất gật đầu: “Biết, chuyện nó làm đã chọc giận hoàng đế loài người.”
“Kim Lợi là thuộc hạ của chuột nương tử, cùng mục đích với cô ta, sở thích tàn nhẫn, nếu như để cô ta lên làm yêu đế… hậu quả khó mà tưởng tượng.”
“Cô ta không có cơ hội đó, nếu như bổn toạ không thể làm yêu đế, thì bổn toạ nuốt luôn cô ta là xong chuyện.”
Hồng Tước: “…? Ngoài cách thô lỗ này thì còn có cách nào khác không?”
Quân Thất: “Hoặc để cô ta lựa chọn cái chết, bổn toạ đỡ phải ra tay.”
Nghĩ cách nào cũng đều không thể.
Hồng Tước ở bên hắn lâu, còn biết trong não con rắn này nghĩ gì, đối với hắn mà nói kẻ thù chỉ chia làm có thể nuốt và không thể nuốt.
Hắn tổng kết lại mấy điểm tính cách của Quân Thất: Bá đạo, lạnh lùng, thích khoe khoang còn sĩ diện.
Đi trên đường có bộ dạng lạnh lùng người khác khó lại gần, nhưng trong lòng thì nghĩ mình đi ra ngoài nhất định rất đẹp trai, chấn động bọn họ không nói nên lời.
Hồng Tước thở dài: “Bây giờ loài người đã đóng lại chỗ giao dịch với thú giới, bọn họ bắt đầu đuổi đi loài thú sinh tồn ở loài người, nếu chuyện này không có cách giải quyết… e là hai bên không thể hoà bình như trước nữa.”
“Chúng ta không thể không có vật tư của loài người, chủ yếu là ta không thích ăn vịt nướng không có gia vị.” Hồng Tước nghiêm túc bất thường nói.