Chương 22: Ngươi còn dám tới?

Heo các chủ bình tĩnh uống trà: “Hai ngươi là hai tên thú ngốc nghếch kia hả?”

Thú ngốc? Là nói bọn nó sao?

Mão Đan không biết có nên gật đầu hay không, hôm nay đúng thật bị lừa thê thảm.

Heo các chủ thấy hai đứa nhỏ tuổi, có tính hối cải nên cũng không làm khó, mà nói.

“Chồn hôi là thứ mất nết, tại sao hai ngươi lại làm bạn với nó? Nó ở chỗ ta ăn chực từ rất lâu rồi, vốn dĩ nó không trả được tiền thì thịt luôn nó.”

Mão Đan: “Thể bây giờ hai chúng tôi rời đi được không?”

“Rời đi? Nghĩ đẹp ghê! Không hiểu khế ước ở trong yêu kinh rất quan trọng sao? Nếu như đã kí vào khế ước rồi, mà muốn đổi thì đổi, thế thì Yêu Kinh còn quy định cái gì?”

Chồn thông cũng giận: “Nhưng chúng tôi không phải tự nguyện! Là nó nợ, chúng tôi cũng bị lừa!”

Heo các chủ cười lạnh: “Đó là vấn đề của hai ngươi, bị hai ba lời lừa thì cũng nên thông minh hơn.”

Mão Đan và chồn thông trầm lặng, đúng thật là thành phố nhiều cặm bẫy, nó muốn về nông thôn.

Heo các chủ vẫy tay: “Được rồi, không nói nhảm với hai đứa nữa. Từ nay trở đi hai đứa làm việc ở trong Trâm Ngọc Các của ta, dùng cách này để trả tiền, đã hiểu chưa? Trâm Ngọc Các của ta là vì chuột nương tử mà mở, cô ấy cũng tính là bà chủ, sau này hai đứa nhìn thấy người của chuột nương tử phải nhanh nhẹn lên!”

“Đừng trách ta chưa nhắc nhở, tính tình chuột nương tử không cố định, gϊếŧ chết các ngươi là chuyện nhỏ.”

Heo các chủ: “Hai đứa làm việc cho Trâm Ngọc Các, cũng là làm việc cho chuột nương tử, cho nên ở bên ngoài phải cẩn thận đừng gây chuyện cho chuột nương tử. Đương nhiên, nếu để chuột nương tử nhớ tới các ngươi, cũng là vinh quang huy hoàng cả đời thú của các ngươi.”

Nó lại nói về công việc, mà Mão Đan và chồn thông lại nghe không lọt tai, chính mình cầm không vững rồi.

Cuối cùng khi cốc trà sắp rớt xuống thì heo các chủ có chuyện rời đi, Mão Đan thở phào ngồi bệt xuống đất.

Mặt chồn thông cắm xuống đất, một cái chân của nó đang run rẩy không ngừng, thảm quá.

Suy nghĩ lại những điều hỗn loạn này.

Chuột nương tử là người mở Trâm Ngọc Các, bề ngoài là quán ăn nhưng thực ra cũng là nơi bỏ phiếu, mà trong Yêu Kinh chỗ bỏ phiếu có rất nhiều.

Nhưng mà điều duy nhất không thay đổi là bảng vẽ xếp hạng, thần kì tới mức có thể liệt kê bao nhiêu phiếu chọn từ đầu tới cuối.

Giống như cơ hội kiếm tiền mà chồn hôi từng nói với Mão Đan, một phiếu là 10 yêu thạch, 10 phiếu là 100 yêu thạch.

Nhưng mà cách đó thất đức quá, Mão Đan không thể làm.

Tới yêu kinh tìm nơi ở qua mùa đông, chuẩn bị hoá hình, ai ngờ chỗ ở không tìm được còn nợ một vạn ba nghìn yêu thạch….

Mão Đan cuộn mình vào trong xó, lại ôm lấy cái đuôi khuôn mặt úp vào đuôi lần nữa, không cử động gì giống như đang ngủ vậy.

Chồn thông tưởng là nó đang khóc, tới gần vỗ vai nó buồn bã nói: “Chuyện này cũng có lỗi của ta, nếu khi đó ta để ý hơn thì không bị lừa rồi, nhưng mà ngươi yên tâm, ca cũng là người có trách nhiệm! Ngươi ở đây nghỉ ngơi, ta đi làm việc.”

Bây giờ ở Trâm Ngọc Các làm việc, đi lừa người bỏ phiếu bầu chọn cùng với chồn hôi hoặc là bưng bê kiếm chút tiền lẻ, nếu như có thể kéo nhiều phiếu cho chuột nương tử thì kiếm được càng nhiều.

Cho nên chồn thông nghĩ, nó phải tìm cách để có lợi cho chuột nương tử, như vậy bọn nó mới nhẹ nhõm hơn.

Mão Đan ngẩng cái đầu phát đỏ lên của mình, đôi mắt đỏ bừng, nó nói: “Đầu ta bị nước nóng làm bỏng rồi…”

Ố dồi ôi, làm chồn thông đau lòng không ngừng, chủ yếu là loài sóc làm gì cũng dễ thương, đặc biệt là bộ dạng đáng thương này.

Chồn thông lập tức nói: “Đợi ca tìm thuốc về.”

Nó đang định đi ra ngoài thì nhìn thấy cánh cửa bị đẩy nhẹ ra, một các đầu thò vào bên trong.

Chưa nhìn rõ bên trong thì bị chồn thông vô tình đấm cho một cái, nhất thời kêu thảm thiết hất nó ra ngoài.

Giây sau bị chồn thông tóm lấy cổ kéo vào trong phòng, đấm đá chồn hôi, nắm đấm rơi xuống như mưa.

Mão Đan nhìn thấy cũng gia nhập vào đội ngũ đánh, không đánh một trận thì cơn tức này khó nuốt.

Bịch bịch bịch!

“Áo áo áo! Đừng đánh nữa, khuôn mặt đẹp….”

Cái đấm cuối cùng Mão Đan đánh mạnh lên mắt chồn hôi, làm khuôn mặt đẹp zai của hắn bị vỡ nát.

Chồn thông kéo lấy lông nó, cắn răng nói: “Ngươi còn dám tới?”